1 IO son l’uomo che ha veduta afflizione, Per la verga dell’indegnazion del Signore.
2 Egli mi ha condotto, e fatto camminar nelle tenebre, E non nella luce.
3 Certo, egli mi ritorna addosso, E rivolge la sua mano contro a me tuttodì.
4 Egli ha fatta invecchiar la mia carne, e la mia pelle; Egli mi ha fiaccate le ossa.
5 Egli ha fatti degli edificii contro a me, E mi ha intorniato di tosco e di affanno.
6 Egli mi ha fatto dimorare in luoghi tenebrosi, A guisa di quelli che son morti già da lungo tempo.
7 Egli mi ha assiepato d’ogn’intorno, sì che non posso uscire; Egli ha aggravati i miei ceppi.
8 Eziandio quando grido e sclamo, Egli chiude il passo alla mia orazione,
9 Egli ha chiuse le mie vie di pietre conce a scarpello, Ha rinvolti i miei sentieri.
10 Egli mi è stato un orso all’agguato, Un leone ne’ suoi nascondimenti.
11 Egli ha traviate le mie vie, Mi ha tagliato a pezzi, mi ha renduto desolato.
12 Egli ha teso l’arco suo, E mi ha posto come un bersaglio incontro alle saette.
13 Egli mi ha fitti nelle reni Gli strali del suo turcasso.
14 Io sono in derisione a tutti i popoli, E son la lor canzone tuttodì.
15 Egli mi ha saziato di amaritudini, Mi ha inebbriato di assenzio.
16 Egli mi ha stritolati i denti con della ghiaia, Mi ha voltolato nella cenere.
17 E tu hai allontanata l’anima mia dalla pace, Ed io ho dimenticato il bene.
18 E ho detto: Il Signore ha fatta perire la mia forza, E la mia speranza.
19 Ricordati della mia afflizione, E del mio esilio; del tosco e dell’assenzio.
20 L’anima mia se ne ricorda del continuo, E se ne abbatte in me
21 Questo mi torna alla mente, Perciò spererò ancora.
22 Se non siamo stati del tutto consumati, È per le benignità del Signore; Perciocchè le sue misericordi non son venute meno;
23 Si rinnovano ogni mattina; La tua lealtà è grande.
24 Il Signore è la mia parte, ha detto l’anima mia; Perciò spererò in lui.
25 Il Signore è buono a quelli che l’aspettano, All’anima che lo ricerca.
26 Buona cosa è di aspettare in silenzio La salute del Signore.
27 Buona cosa è all’uomo di portare il giogo Nella sua giovanezza.
28 Sieda egli pur solitario, ed in silenzio, Se Dio gliel’ha imposto!
29 Metta pur la sua bocca nella polvere! Forse, ci sarà ancora speranza;
30 Porga pur la guancia a chi lo percuote; Si sazi pur di vituperio!
31 Poichè il Signore non rigetta in perpetuo;
32 Anzi, se affligge, ha altresì compassione, Secondo la moltitudine delle sue benignità.
33 Perciocchè s’egli affligge, E addolora i figliuoli degli uomini, Non lo fa volentieri.
34 Mentre altri trita sotto i suoi piedi Tutti i prigioni della terra;
35 Mentre altri pervertisce la ragion dell’uomo, Nel cospetto dell’Altissimo;
36 Mentre altri fa torto all’uomo nella sua lite; Il Signore nol vede egli?
37 Chi è colui che abbia detta qualche cosa, e quella sia avvenuta, Che il Signore non l’abbia comandata?
38 Non procedono i mali ed i beni Dalla bocca dell’Altissimo?
39 Perchè si rammarica l’uomo vivente? Perchè si rammarica l’uomo della pena del suo peccato?
40 Esaminiamo le nostre vie, E ricerchiamole e convertiamoci al Signore.
41 Alziamo i nostri cuori, e le palme delle mani, A Dio ne’ cieli, dicendo:
42 Noi abbiam misfatto, e siamo stati ribelli; E tu non hai perdonato.
43 Tu ci hai coperti d’ira, e ci hai perseguitati; Tu hai ucciso e non hai risparmiato.
44 Tu hai distesa una nuvola intorno a te, Acciocchè l’orazione non passasse.
45 Tu ci hai fatti essere spazzature, Ed abbominio, per mezzo i popoli.
46 Tutti i nostri nemici hanno aperta la bocca contro a noi.
47 Noi siamo incorsi in ispavento, ed in fossa; In desolazione, ed in fiaccamento.
48 L’occhio mio cola in rivi d’acque, Per lo fiaccamento della figliuola del mio popolo.
49 L’occhio mio stilla, senza posa, E non ha alcuna requie;
50 Finchè il Signore non riguarda, E non vede dal cielo.
51 L’occhio mio affanna l’anima mia, Per tutte le figliuole della mia città.
52 Quelli che senza cagione, mi son nemici, Mi han cacciato del continuo, come un uccelletto;
53 Hanno troncata la vita mia, e l’hanno messa nella fossa; Ed hanno gettate delle pietre sopra me.
54 Le acque mi hanno inondato fin sopra il capo; Io ho detto: Io son riciso
55 Io ho invocato il tuo Nome, o Signore, Dalla fossa de’ luoghi bassissimi.
56 Tu hai udita la mia voce; Non nascondere il tuo orecchio al mio sospiro, ed al mio grido.
57 Tu ti sei accostato al giorno che io ti ho invocato; Tu hai detto: Non temere.
58 O Signore, tu hai dibattute le querele dell’anima mia; Tu hai riscossa la vita mia.
59 O Signore, tu vedi il torto che mi è fatto; Giudica la mia causa.
60 Tu vedi tutte le lor vendette, Tutti i lor pensieri contro a me.
61 Tu odi, Signore, i loro obbrobri, Tutte le lor macchinazioni contro a me;
62 Le parole di quelli che mi si levano incontro, Ed i ragionamenti che tengono contro a me tuttodì.
63 Riguarda, quando si seggono, e quando si levano; Io sono la lor canzone.
64 O Signore, rendi loro la retribuzione, Secondo le opere delle lor mani.
65 Da’ loro ingombramento di cuore, La tua maledizione.
66 Perseguili in ira, E disperdili di sotto al cielo del Signore
1 Ta là người đã thấy khốn khổ bởi gậy thạnh nộ của Ngài.
2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối tăm, chẳng bước đi trong sáng láng.
3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần.
4 Ngài đã làm hao mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta,
5 Đã xây đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật đắng và sự nhọc nhằn,
6 Khiến ta ở trong nơi tối tăm, như người đã chết từ lâu đời.
7 Ngài đã bao bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta.
8 Khi ta kỳ lạ và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu nguyện;
9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường nẻo ta quanh quẹo.
10 Ngài đối với ta như gấu rình rập, như sư tử nơi kín đáo;
11 Khiến ta lạc đường và vồ xé ta, cho ta phải sầu não.
12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài.
13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:
14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày.
15 Ngài đã cho ta đầy dẫy sự đắng cay, cho ta no nê bằng ngải cứu.
16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.
18 Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.
19 Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.
20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.
21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong:
22 Ay là nhờ sự nhơn từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt.
23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm.
24 Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ nghiệp ta, nên ta để lòng trông cậy nơi Ngài.
25 Đức Giê-hô-va ban sự nhơn từ cho những kẻ trông đợi Ngài, cho linh hồn tìm cầu Ngài.
26 Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.
27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ thơ.
28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29 Nó khá để miệng trong bụi đất! hoặc giả sẽ có sự trông mong.
30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nha.
31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.
32 Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhơn từ Ngài;
33 Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu.
34 Khi người ta giày đạp mọi kẻ tù trong đất,
35 Khi uốn cong lý đoán của người trước mặt Đấng Rất Cao,
36 Khi điên đảo ai trong sự xét đoán, thì Chúa chẳng ưng chịu.
37 Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành?
38 Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành?
39 Cớ sao người đang sống phàn nàn vì chịu hình phạt về tội lỗi mình?
40 Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Đức Giê-hô-va.
41 Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Đức Chúa Trời trên trời.
42 Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn nghịch; Ngài đã chẳng dung thứ!
43 Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết lát chúng tôi, chẳng thương xót.
44 Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu nguyện nào thấu qua được.
45 Ngài làm chúng tôi ra của bỏ, ra đồ rác rến trong dân sự.
46 Mọi kẻ nghịch thù hả miệng rộng nghịch cùng chúng tôi.
47 Chúng tôi đã mắc sự sợ hãi, hầm hố, hủy diệt, và hư hại.
48 Mắt tôi chảy dòng nước, vì gái dân tôi mắc diệt vong.
49 Mắt tôi tuôn nước mắt, không thôi cũng không ngớt,
50 Cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va đoái xem, từ trên trời ngó xuống.
51 Mắt tôi làm khổ linh hồn tôi, vì mọi con gái của thành tôi.
52 Những kẻ vô cớ thù nghịch tôi đã đuổi tôi như đuổi chim.
53 Họ muốn giết tôi nơi ngục tối, và ném đá trên tôi.
54 Nước lên ngập đầu tôi, tôi nói: Ta phải chết mất!
55 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi từ nơi ngục tối rất sâu kêu cầu danh Ngài.
56 Ngài chúng con đã nghe tiếng tôi, xin đừng bịt tai khỏi hơi thở và lời kêu van tôi.
57 Ngày tôi cầu Ngài, Ngài đã đến gần tôi, đã phán cùng tôi: Chớ sợ hãi chi!
58 Hỡi Chúa, Ngài đã đối nại việc hồn tôi, là Đấng chuộc mạng tôi.
59 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã thấy người ta hiếp đáp tôi: xin đoán xét việc tôi!
60 Chúng nó báo thù, lập mưu hại tôi, thì Ngài đã thấy hết.
61 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe chúng nó sỉ nhục, bày mọi mưu chước nghịch cùng tôi.
62 Những môi miếng của kẻ dấy nghịch cùng tôi và mưu kế lập ra hại tôi cả ngày.
63 Xin Ngài xem sự ngồi xuống và đứng dậy của chúng nó; tôi là bài hát của chúng nó.
64 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ báo trả chúng nó tùy theo việc tay chúng nó làm.
65 Ngài sẽ ban lòng cứng cỏi cho chúng nó, sự rủa sả giáng trên chúng nó.
66 Ngài sẽ lấy cơn giận và đuổi theo, hủy hoại chúng nó khỏi dưới trời của Đức Giê-hô-va.