1 Le disposizioni dell’animo son dell’uomo; Ma la risposta della lingua è dal Signore

2 Tutte le vie dell’uomo gli paiono pure; Ma il Signore pesa gli spiriti

3 Rimetti le tue opere nel Signore, E i tuoi pensieri saranno stabiliti

4 Il Signore ha fatto ogni cosa per sè stesso; Eziandio l’empio per lo giorno del male

5 Chiunque è altiero d’animo è abbominevole al Signore; D’ora in ora egli non resterà impunito

6 L’iniquità sarà purgata con benignità, e con verità; E per lo timor del Signore l’uomo si ritrae dal male

7 Quando il Signore gradisce le vie dell’uomo, Pacifica con lui eziandio i suoi nemici

8 Meglio vale poco con giustizia, Che grandi entrate senza dirittura

9 Il cuor dell’uomo delibera della sua via; Ma il Signore dirizza i suoi passi

10 Indovinamento è nelle labbra del re; La sua bocca non falla nel giudicio

11 La stadera, e le bilance giuste son del Signore; Tutti i pesi del sacchetto son sua opera

12 Operare empiamente è abbominevole ai re; Perciocchè il trono sarà stabilito per giustizia

13 Le labbra giuste son quelle che i re gradiscono; Ed essi amano chi parla dirittamente

14 L’ira del re son messi di morte; Ma l’uomo savio la placherà.

15 Nella chiarezza della faccia del re vi è vita; E la sua benevolenza è come la nuvola della pioggia della stagione della ricolta

16 Quant’è egli cosa migliore acquistar sapienza che oro! E quant’è egli cosa più eccellente acquistar prudenza che argento!

17 La strada degli uomini diritti è di stornarsi dal male; Chi osserva la sua via guarda l’anima sua

18 La superbia viene davanti alla ruina, E l’alterezza dello spirito davanti alla caduta

19 Meglio è essere umile di spirito co’ mansueti, Che spartir le spoglie con gli altieri

20 Chi è intendente nella parola troverà bene; E beato chi si confida nel Signore

21 Il savio di cuore sarà chiamato intendente; E la dolcezza delle labbra aggiugnerà dottrina

22 Il senno è una fonte di vita in coloro che ne son dotati; Ma l’ammaestramento degli stolti è stoltizia

23 Il cuor dell’uomo savio rende avveduta la sua bocca, E aggiunge dottrina alle sue labbra

24 I detti soavi sono un favo di miele, Dolcezza all’anima, e medicina alle ossa

25 Vi è tal via che pare diritta all’uomo, Il fine della quale son le vie della morte

26 L’anima di chi si affatica si affatica per lui stesso; Perciocchè la sua bocca lo preme

27 L’uomo scellerato apparecchia del male; E in su le sue labbra vi è come un fuoco ardente.

28 L’uomo perverso commette contese; E chi va sparlando disunisce gli amici

29 L’uomo violento seduce il suo compagno, E lo conduce per una via che non è buona.

30 Chi chiude gli occhi macchinando perversità, Dimena le labbra quando ha compiuto il male

31 La canutezza è una corona gloriosa; Ella si troverà nella via della giustizia

32 Meglio vale chi è lento all’ira, che il forte; E meglio vale chi signoreggia il suo cruccio, che un prenditor di città

33 La sorte è gittata nel grembo; Ma dal Signore procede tutto il giudicio di essa

1 Việc toan liệu của lòng thuộc về loài người; Còn sự đáp lời của lưỡi do Đức Giê-hô-va mà đến.

2 Các đường lối của người đều là trong sạch theo mắt mình; Song Đức Giê-hô-va cân nhắc cái lòng.

3 Hãy phó các việc mình cho Đức Giê-hô-va, Thì những mưu ý mình sẽ được thành công.

4 Đức Giê-hô-va đã dựng nên muôn vật để dùng cho Ngài; Đến đỗi kẻ ác cũng vậy, để dành cho ngày tai họa.

5 Phàm ai có lòng kiêu ngạo lấy làm gớm ghiếc cho Đức Giê-hô-va; Quả thật nó sẽ chẳng được khỏi bị phạt.

6 Nhờ sự nhơn từ và chơn thật tội lỗi được chuộc; Và bởi sự kính sợ Đức Giê-hô-va người ta xây bỏ điều ác.

7 Khi tánh hạnh của người nào đẹp lòng Đức Giê-hô-va, Thì Ngài cũng khiến các thù nghịch người ở hòa thuận với người.

8 Thà ít của mà có sự công bình, Hơn là nhiều hoa lợi với sự bất nghĩa cặp theo.

9 Lòng người toan định đường lối mình; Song Đức Giê-hô-va chỉ dẫn các bước của người.

10 Lời của Chúa ở môi vua; Miệng người sẽ không sai lầm khi xét đoán.

11 Trái cân và vá cân công bình thuộc về Đức Giê-hô-va; Các trái cân trong bao là công việc của Ngài.

12 Làm gian ác, ấy là điều gớm ghiếc cho vua chúa; Vì nhờ công bình ngôi nước được lập vững bền.

13 Môi miệng người công bình là sự vui vẻ cho các vua; Họ ưa mến kẻ nói ngay thẳng.

14 Cơn thạnh nộ của vua khác nào sứ giả sự chết; Nhưng người khôn ngoan làm cho nó nguôi đi.

15 Nhờ sắc mặt vua sáng sủa bèn được sự sống; An điển người khác nào áng mây dẫn mưa muộn.

16 Được sự khôn ngoan, thật quí hơn vàng ròng biết mấy! Được thông sáng, đáng chuộng hơn bạc biết bao!

17 Đạo của người ngay thẳng, ấy là lìa bỏ sự ác; Ai canh giữ tánh nết mình giữ lấy linh hồn mình.

18 Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, Và tánh tự cao đi trước sự sa ngã.

19 Thà khiêm nhượng mà ở với người nhu mì, Còn hơn là chia của cướp cùng kẻ kiêu ngạo.

20 Ai giữ theo đạo lý tìm được ích; Và ai trông cậy nơi Đức Giê-hô-va lấy làm có phước thay.

21 Ai có lòng khôn ngoan được gọi là thông sáng; Lời dịu dàng gia thêm sự tri thức.

22 Người có được thông sáng, tức có được nguồn sự sống; Nhưng sự điên dại của kẻ ngu muội, ấy là sự sửa phạt của nó.

23 Lòng người khôn ngoan dạy dỗ miệng mình, Và thêm sự học thức nơi môi của mình.

24 Lời lành giống như tàng ong, Ngon ngọt cho tâm hồn, và khỏe mạnh cho xương cốt.

25 Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người; Nhưng cuối cùng nó thành ra cái nẻo sự chết.

26 Sự biết đói của kẻ lao khổ giúp làm việc cho người, Bởi vì miệng người thúc giục người.

27 Thằng điếm toan mưu hại người ta; Và trên môi nó có như ngọn lửa hừng.

28 Kẻ gian tà gieo điều tranh cạnh; Và kẻ thèo lẻo phân rẽ những bạn thiết cốt.

29 Kẻ cường bạo quyến dụ bậu bạn mình, Và dẫn người vào con đường không tốt.

30 Kẻ nào nhắm mắt đặng toan liệu đều gian tà, Và kẻ nào bặm môi mình, đều làm thành việc ác.

31 Tóc bạc là mão triều thiên vinh hiển, Miễn là thấy ở trong đường công bình.

32 Người chậm nóng giận thắng hơn người dõng sĩ; Và ai cai trị lòng mình thắng hơn kẻ chiếm lấy thành.

33 Người ta bẻ thăm trong vạt áo; Song sự nhứt định do nơi Đức Giê-hô-va mà đến.