1 Đức Giê-hô-va hiện ra cùng Ap-ra-ham nơi lùm cây dẻ bộp của Mam-rê, đương khi ngồi nơi cửa trại lúc trời nắng ban ngày.

2 Ap-ra-ham nhướng mắt lên, thấy ba người đứng trước mặt. Vừa khi thấy, bèn bắt từ cửa trại chạy đến trước mặt ba người đó, sấp mình xuống đất,

3 và thưa rằng: Lạy Chúa, nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin hãy ghé lại nhà kẻ tôi tớ Chúa, đừng bỏ đi luôn.

4 Xin các đấng hãy cho phép người ta lấy chút nước rửa chơn các đấng, và xin hãy nằm nghỉ mát dưới cội cây nầy.

5 Tôi sẽ đi đem một miếng bánh cho các đấng ăn vững lòng, rồi sẽ dời gót lên đường; vì cớ ấy, nên mới quá bộ lại nhà kẻ tôi tớ các đấng vậy. Các đấng phán rằng: Hãy cứ việc làm như ngươi đã nói.

6 Đoạn, Ap-ra-ham lật đật vào trại đến cùng Sa-ra mà rằng: Hãy mau mau lấy ba đấu bột lọc nhồi đi, rồi làm bánh nhỏ.

7 Ap-ra-ham bèn chạy lại bầy, bắt một con bò con ngon, giao cho đầy tớ mau mau nấu dọn;

8 rồi lấy mỡ-sữa và sữa cùng con bò con đã nấu xong, dọn ngay trước mặt các đấng; còn người thì đứng hầu trước mặt, dưới cội cây. Vậy các đấng đó bèn ăn.

9 Các đấng hỏi Ap-ra-ham rằng: Sa-ra, vợ ngươi, ở đâu? Đáp rằng: Kìa, nàng ở trong trại kia.

10 Một đấng nói rằng: Trong độ một năm nữa, ta sẽ trở lại đây với ngươi không sai, và chừng đó, Sa-ra, vợ ngươi, sẽ có một con trai. Sa-ra ở nơi cửa trại sau lưng đấng đó, nghe các lời nầy.

11 Vả, Ap-ra-ham cùng Sa-ra đã già, tuổi tác đã cao; Sa-ra không còn chi nữa như thế thường người đờn bà.

12 Sa-ra cười thầm mà rằng: Già như tôi thế nầy, dễ còn được điều vui đó sao? Còn chúa tôi cũng đã già rồi!

13 Đức Giê-hô-va phán hỏi Ap-ra-ham rằng: Cớ sao Sa-ra cười như vậy mà rằng: Có quả thật rằng tôi già đến thế nầy lại còn sanh sản chăng?

14 Há điều chi Đức Giê-hô-va làm không được chăng? Đến kỳ đã định, trong một năm nữa, ta sẽ trở lại cùng ngươi, và Sa-ra sẽ có một con trai.

15 Vì Sa-ra sợ, nên chối mà thưa rằng: Tôi có cười đâu! Nhưng Ngài phán rằng: Thật ngươi có cười đó!

16 Các đấng đều đứng dậy mà đi, ngó về phía, Sô-đôm. Ap-ra-ham cũng theo để tiễn bước các đấng.

17 Đức Giê-hô-va phán rằng: Lẽ nào ta giấu Ap-ra-ham điều chi ta sẽ làm sao?

18 vì Ap-ra-ham chắc sẽ được trở nên một dân lớn và cường thạnh; các dân tộc trên thế gian đều sẽ nhờ người mà được phước.

19 Ta đã chọn người đặng người khiến dạy các con cùng nội nhà người giữ theo đạo Đức Giê-hô-va, làm các điều công bình và ngay thẳng; thế thì, Đức Giê-hô-va sẽ làm cho ứng nghiệm lời Ngài đã hứa cùng Ap-ra-ham.

20 Đức Giê-hô-va phán rằng: Tiếng kêu oan về Sô-đôm và Gô-mô-rơ thật là quá, tội lỗi các thành đó thật là trọng.

21 Ta muốn ngự xuống, để xem xét chúng nó ăn ở có thật như tiếng đã kêu thấu đến ta chăng; nếu chẳng thật, thì ta sẽ biết.

22 Vậy, thì đấng bèn từ đó đi qua hướng Sô-đôm; nhưng Ap-ra-ham hãy còn đứng chầu trước mặt Đức Giê-hô-va.

23 Ap-ra-ham lại gần và thưa rằng: Chúa sẽ diệt người công bình luôn với người độc ác sao?

24 Ngộ trong thành có năm mươi người công bình, Chúa cũng sẽ diệt họ hết sao? Há chẳng tha thứ cho thành đó vì cớ năm mươi người công bình ở trong sao?

25 Không lẽ nào Chúa làm điều như vậy, diệt người công bình luôn với kẻ độc ác; đến đỗi kể người công bình cũng như người độc ác. Không, Chúa chẳng làm điều như vậy bao giờ! Đấng đoán xét toàn thế gian, há lại không làm sự công bình sao?

26 Đức Giê-hô-va phán rằng: Nếu ta tìm được trong Sô-đôm năm mươi người công bình, vì tình thương bấy nhiêu người đó ta sẽ tha hết cả thành.

27 Ap-ra-ham lại thưa rằng: mặc dầu tôi đây vốn là tro bụi, song tôi cũng dám cả gan thưa lại cùng Chúa.

28 Hãy trong năm mươi người công bình rủi thiếu hết năm; vì cớ năm người thiếu Chúa sẽ diệt hết cả thành chăng? Ngài trả lời rằng: Nếu ta tìm được có bốn mươi lăm người, ta chẳng diệt thành đâu.

29 Ap-ra-ham cứ thưa rằng: Ngộ trong thành chỉ có bốn mươi người công bình, thì sẽ ra sao? Ngài phán rằng: Ta sẽ chẳng diệt đâu, vì tình thương bốn mươi nầy.

30 Ap-ra-ham cứ tiếp: Tôi xin Chúa đừng giận, thì tôi sẽ thưa: Ngộ trong đó chỉ có ba mươi người, thì sẽ ra sao? Ngài phán: Nếu ta tìm trong đó có ba mươi người, thì ta chẳng diệt đâu.

31 Ap-ra-ham thưa rằng: Tôi đây cũng cả gan thưa cùng Chúa: Nếu chỉ có hai mươi người, thì lại làm sao? Ngài rằng: Vì tình thương hai mươi người đó, ta sẽ chẳng diệt thành đâu.

32 Ap-ra-ham lại thưa: Xin Chúa đừng giận, để cho tôi thưa chỉ một lần nầy nữa: Ngộ chỉ có mười người, thì nghĩ làm sao? Ngài phán rằng: Ta cũng sẽ chẳng diệt thành đâu, vì tình thương mười người đó.

33 Khi Đức Giê-hô-va phán xong cùng Ap-ra-ham, thì Ngài ngự đi; còn Ap-ra-ham trở về trại mình.

1 耶和华在幔利橡树那里, 向亚伯拉罕显现。那时, 是一天中最热的时候, 亚伯拉罕正坐在帐棚门口;

2 他举目观看, 忽然看见三个人在他对面站着; 亚伯拉罕看见了, 就从帐棚门口跑去迎接他们, 俯伏在地,

3 说: "我主啊, 我若在你眼前蒙恩, 求你不要离开你的仆人。

4 让我叫人拿点水来, 你们可以洗洗脚, 然后在树下歇一歇。

5 让我拿点饼来给你们吃, 使你们可以恢复精力, 然后再走, 因为你们既然到了仆人这里来, 就应该这样。"他们说: "就照着你所说的去作。"

6 亚伯拉罕赶快进帐棚, 到撒拉那里, 说: "你快拿三斗细面调和, 作些饼。"

7 亚伯拉罕又跑到牛群里, 牵了一头又嫩又好的牛犊, 交给仆人; 仆人就赶快去预备。

8 亚伯拉罕又拿了乳酪、奶和预备好的牛犊肉来, 摆在他们面前。他们吃的时候, 亚伯拉罕在树下侍候他们。

9 他们问亚伯拉罕: "你的妻子撒拉在哪里?"他回答: "在帐棚里。"

10 其中一位说: "到明年这个时候, 我必回到你这里来。那时, 你的妻子撒拉必生一个儿子。"撒拉在那人后面的帐棚门口, 也听见了这话。

11 当时, 亚伯拉罕和撒拉都老了, 撒拉的月经也停止了。

12 撒拉心里暗笑, 说: "现在我已经衰老了, 我的丈夫也老了, 我还有房事的乐趣吗?"

13 耶和华对亚伯拉罕说: "撒拉为什么暗笑说: ‘我已经老了, 真的还能生育吗?’

14 耶和华岂有难成的事吗?到明年这个时候, 我要回到你这里来, 那时, 撒拉必生一个儿子。"

15 撒拉害怕起来, 就否认, 说: "我没有笑。"但那位说: "不, 你实在笑了。"

16 三人就从那里起身, 向着所多玛观望。亚伯拉罕与他们同行, 要送他们一程。

17 耶和华说: "我要作的事, 岂可瞒着亚伯拉罕呢?

18 亚伯拉罕必要成为强大兴盛的国, 地上的万国, 都必因他得福。

19 我拣选了他, 是要他吩咐子孙, 和他的家属, 遵守我耶和华的道, 秉公行义, 好叫我耶和华应许亚伯拉罕的话都可实现。"

20 耶和华说: "控告所多玛和蛾摩拉的声音甚大, 他们的罪恶极重。

21 我现在要下去, 看看他们所行的, 是不是全像那声闻于我的控告; 如果不是, 我也会知道的。"

22 其中二人从那里动身, 向所多玛走去, 亚伯拉罕却仍然站在耶和华面前。

23 亚伯拉罕上前说: "你真的要把义人和恶人一同除灭吗?

24 假如城中有五十个义人, 你还真的要除灭那地方, 不为城里的五十个义人而赦免那地方吗?

25 你绝不会作这样的事: 把义人与恶人一同杀死, 把义人和恶人一样看待, 你绝不会这样! 审判全地的主, 岂可不行公义吗?"

26 耶和华说: "我若在所多玛城中找到五十个义人, 我就因他们的缘故, 赦免那地方所有的人。"

27 亚伯拉罕回答, 说: "我虽然是灰尘, 还大胆地对我主说话。

28 假如这五十个义人中缺少了五个, 你会因为缺少了五个就毁灭全城吗?"他说: "我若在那里找到四十五个, 我也不会毁灭那城。"

29 亚伯拉罕再问他说: "假如在那里找到四十个呢?"他回答: "我因这四十个的缘故, 也不这样作。"

30 亚伯拉罕说: "请我主不要动怒, 容我再问: ‘假如在那里找到三十个呢?’"他回答: "我若在那里找到三十个, 也不这样作。"

31 亚伯拉罕说: "我再大胆地对我主说, 假如在那里找到二十个呢?"他回答: "我因这二十个的缘故, 也不毁灭那城。"

32 亚伯拉罕说: "请我主不要动怒, 容我问这最后的一次, 假如在那里找到十个呢?"他回答: "我因这十个的缘故, 也不毁灭那城。"

33 耶和华与亚伯拉罕说完了话, 就走了; 亚伯拉罕也回到自己的地方去了。