1 Đức Giê-su xuống thuyền trở về bờ bên kia, về thành phố của Ngài.

2 Người ta đem đến cho Ngài một người bại liệt nằm trên giường. Thấy đức tin những người ấy, Đức Giê-su bảo người bệnh: "Con ơi, hãy yên tâm, tội lỗi con đã được tha."

3 Mấy chuyên gia kinh luật nói với nhau: "Người này phạm thượng!"

4 Đức Giê-su biết ý tưởng họ, Ngài phán: "Tại sao các ông có ác ý trong lòng như thế?

5 Bảo: ‘Tội lỗi con đã được tha,’ hay bảo: ‘Đứng dậy bước đi,’ điều nào dễ hơn?

6 Để các ông biết rằng Con Người khi ở trần thế vẫn có quyền tha tội." Ngài phán bảo người bại liệt: "Hãy đứng dậy, vác giường đi về nhà."

7 Người ấy đứng dậy đi về nhà.

8 Dân chúng chứng kiến việc này đều kính sợ và tôn vinh Đức Chúa Trời, vì đã ban cho loài người quyền uy như thế.

9 Ra khỏi đó Đức Giê-su thấy một người tên Ma-thi-ơ đang ngồi tại trạm thu thuế. Ngài bảo: "Hãy theo Ta." Người đứng dậy đi theo Ngài.

10 Sau đó, khi Đức Giê-su đang ăn tại nhà, có nhiều người thu thuế và kẻ tội lỗi đến cùng ăn với Ngài và các môn đệ.

11 Thấy thế, những người Pha-ri-si nói với môn đệ Ngài: "Tại sao Thầy các anh ăn uống chung với phường thu thuế và đám người tội lỗi?"

12 Nghe thế, Ngài đáp: "Người lành mạnh không cần bác sĩ, chỉ có người bệnh mới cần.

13 Hãy đi và học cho biết ý nghĩa câu này: ‘Ta chuộng lòng thương xót hơn vật tế lễ!’ Vì Ta đến không phải để kêu gọi người công chính, nhưng gọi người tội lỗi."

14 Lúc ấy, các môn đệ của Giăng đến hỏi Ngài: "Tại sao chúng tôi và người Pha-ri-si kiêng ăn, còn môn đệ của Thầy không kiêng ăn?"

15 Đức Giê-su đáp: "Các chàng phụ rể không thể buồn rầu đang khi chàng rể còn ở với mình. Khi chàng rể bị đem đi khỏi, lúc bấy giờ họ mới kiêng ăn.

16 Không ai vá miếng vải mới vào áo cũ, vì miếng vá sẽ co lại làm rách áo và chỗ rách sẽ tệ hơn.

17 Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ; nếu làm như thế, bầu da sẽ nứt, rượu chảy hết mà bầu cũng hư; nhưng người ta đổ rượu mới vào bầu da mới, thế là giữ được cả hai."

18 Đức Giê-su còn đang nói, một viên quản lý hội đường đến quỳ gối thưa: "Con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Thầy đến đặt tay trên nó thì nó sẽ sống."

19 Ngài đứng dậy đi với ông ta, các môn đệ cùng theo.

20 Bấy giờ, có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm, đến phía sau sờ gấu áo Ngài,

21 vì tự nghĩ rằng: "Nếu ta chỉ sờ gấu áo Ngài, thì sẽ được lành bệnh."

22 Đức Giê-su quay lại, thấy người đàn bà, và bảo: "Con ơi, hãy vững tâm, đức tin con đã chữa lành cho con." Ngay lúc ấy, người đàn bà hết bệnh.

23 Đức Giê-su vào nhà người quản lý; Ngài thấy mấy người thổi sáo nhà đám và đám đông đang xôn xao.

24 Ngài bảo: "Ra ngoài đi! Đứa bé này không chết đâu, nhưng nó đang ngủ." Họ chế nhạo Ngài.

25 Khi đám đông bị đuổi ra ngoài, Ngài đến cầm tay em bé, thì nó ngồi dậy.

26 Tin này đồn ra khắp vùng đó.

27 Khi Đức Giê-su rời khỏi chỗ đó, có hai người mù theo sau kêu lớn: "Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!"

28 Khi vào nhà, hai người mù đến gần Ngài. Ngài hỏi: "Các con có tin rằng Ta làm được việc này không?" Họ trả lời: "Thưa Chúa, chúng con tin."

29 Ngài sờ mắt họ và phán: "Hãy sáng mắt như các con đã tin."

30 Mắt họ được sáng. Đức Giê-su nghiêm nghị dặn: "Nầy, đừng cho ai biết việc nầy."

31 Nhưng họ đi ra và đồn về Ngài khắp vùng đó.

32 Khi họ vừa đi khỏi, người ta đem cho Ngài một người câm bị quỷ ám.

33 Khi quỷ bị đuổi ra, người câm nói được. Dân chúng ngạc nhiên kêu lên: "Chưa bao giờ có việc như thế này xảy ra trong Y-sơ-ra-ên."

34 Nhưng người Pha-ri-si lại bảo: "Ông ta nhờ chúa quỷ để trừ quỷ."

35 Đức Giê-su đi khắp các thành thị và làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, truyền bá Phúc Âm Nước Đức Chúa Trời và chữa lành mọi thứ bệnh tật, đau yếu.

36 Nhìn thấy đoàn dân đông đảo, Ngài động lòng thương xót, vì họ bị hà hiếp và khốn đốn như đàn chiên không người chăn.

37 Ngài bảo các môn đệ: "Mùa gặt thật trúng, nhưng thợ gặt thì ít.

38 Vậy, hãy cầu xin Chúa mùa gặt sai thêm thợ gặt vào đồng lúa của Ngài."