1 Who is this who comes from Edom,
with dyed garments from Bozrah?
Who is this who is glorious in his clothing,
marching in the greatness of his strength?
"It is I who speak in righteousness,
mighty to save."
2 Why is your clothing red,
and your garments like him who treads in the wine vat?
3 "I have trodden the wine press alone.
Of the peoples, no one was with me.
Yes, I trod them in my anger
and trampled them in my wrath.
Their lifeblood is sprinkled on my garments,
and I have stained all my clothing.
4 For the day of vengeance was in my heart,
and the year of my redeemed has come.
5 I looked, and there was no one to help;
and I wondered that there was no one to uphold.
Therefore my own arm brought salvation to me.
My own wrath upheld me.
6 I trod down the peoples in my anger
and made them drunk in my wrath.
I poured their lifeblood out on the earth."
7 I will tell of the loving kindnesses of Yahweh
and the praises of Yahweh,
according to all that Yahweh has given to us,
and the great goodness toward the house of Israel,
which he has given to them according to his mercies,
and according to the multitude of his loving kindnesses.
8 For he said, "Surely, they are my people,
children who will not deal falsely;"
so he became their Savior.
9 In all their affliction he was afflicted,
and the angel of his presence saved them.
In his love and in his pity he redeemed them.
He bore them,
and carried them all the days of old.
10 But they rebelled
and grieved his Holy Spirit.
Therefore he turned and became their enemy,
and he himself fought against them.
11 Then he remembered the days of old,
Moses and his people, saying,
"Where is he who brought them up out of the sea with the shepherds of his flock?
Where is he who put his Holy Spirit among them?"
12 Who caused his glorious arm to be at Moses’ right hand?
Who divided the waters before them, to make himself an everlasting name?
13 Who led them through the depths,
like a horse in the wilderness,
so that they didn’t stumble?
14 As the livestock that go down into the valley,
Yahweh’s Spirit caused them to rest.
So you led your people to make yourself a glorious name.
15 Look down from heaven,
and see from the habitation of your holiness and of your glory.
Where are your zeal and your mighty acts?
The yearning of your heart and your compassion is restrained toward me.
16 For you are our Father,
though Abraham doesn’t know us,
and Israel does not acknowledge us.
You, Yahweh, are our Father.
Our Redeemer from everlasting is your name.
17 O Yahweh, why do you make us wander from your ways,
and harden our heart from your fear?
Return for your servants’ sake,
the tribes of your inheritance.
18 Your holy people possessed it but a little while.
Our adversaries have trodden down your sanctuary.
19 We have become like those over whom you never ruled,
like those who were not called by your name.
1 Đấng từ Ê-đôm đến, từ Bốt-ra tới, mặc áo nhuộm, bận đồ hoa mĩ, cậy sức mạnh cả thể, kéo bộ cách oai nghiêm, là ai? Ay, chính ta, là Đấng dùng sự công bình mà nói, và có quyền lên để cứu rỗi!
2 Ao ngươi có màu đỏ, áo xống của ngươi như của người đạp bàn ép rượu là vì sao?
3 Chỉ một mình ta đạp bàn ép rượu, trong vòng các dân chẳng từng có ai với ta. Trong cơn giận ta đã đạp lên; đương khi thạnh nộ ta đã nghiền nát ra: máu tươi họ đã vảy ra trên áo ta, áo xống ta đã vấy hết.
4 Vì ta đã định ngày báo thù trong lòng ta, và năm cứu chuộc của ta đã đến.
5 Ta đã xem, chẳng có ai đến giúp ta; ta lấy làm lạ vì chẳng có ai nâng đỡ! Cánh tay ta bèn cứu ta, sự thạnh nộ ta bèn nâng đỡ ta.
6 Ta đã giày đạp các dân trong cơn giận; đã khiến chúng nó say vì sự thạnh nộ ta, và đã đổ máu tươi chúng nó ra trên đất.
7 Ta sẽ nói đến những sự nhơn từ của Đức Giê-hô-va, và sự ngợi khen Đức Giê-hô-va, y theo mọi sự Đức Giê-hô-va đã ban cho chúng ta, và thuật lại phước lớn Ngài đã ban cho nhà Y-sơ-ra-ên, y theo những sự thương xót và sự nhơn từ vô số của Ngài.
8 Vì Ngài có phán: Thật, chúng nó là dân ta, tức con cái sẽ chẳng làm dối; vậy Ngài đã làm Đấng Cứu họ.
9 Hễ khi dân Ngài bị khốn khổ, chính Ngài cũng khốn khổ, và thiên sứ trước mặt Ngài đã cứu họ rồi. Chính Ngài đã lấy lòng yêu đương thương xót mà chuộc họ. Ngài đã ẵm bồng, và mang họ trong các ngày thuở xưa.
10 Song họ đã bội nghịch, đã làm cho Thần thánh Ngài buồn rầu, Ngài bèn trở làm cừu thù với họ, và chính mình Ngài chinh chiến cùng họ.
11 Bấy giờ dân nhớ lại ngày xưa, về Môi-se và dân sự người, mà nói rằng: Nào Đấng đã làm cho dân và người chăn bầy vật mình ra khỏi biển ở đâu? Nào Đấng đã đặt Thần thánh mình giữa dân sự ở đâu?
12 là Đấng lấy cánh tay vinh hiển đi bên tay hữu Môi-se; là Đấng đã rẽ nước ra trước mặt họ, đặng rạng danh vô cùng;
13 là Đấng đã dắt dân qua trên sóng đào, như ngựa chạy đồng bằng, và không sẩy bước.
14 Thần của Đức Giê-hô-va đã khiến dân sự yên nghỉ, như bầy vật xuống nơi trũng. Cũng vậy, Ngài đã dắt dân mình đi đường, để cho rạng danh vinh hiển mình.
15 Xin Chúa từ trên trời ngó xuống, từ chỗ ở thánh và vinh hiển của Ngài mà nhìn xem! Chớ nào lòng nóng nảy và công việc lớn Ngài ở đâu? Lòng ước ao sốt sắng và sự thương xót của Ngài bị ngăn trở đến cùng tôi.
16 Thật Ngài là Cha chúng tôi, dầu Ap-ra-ham chẳng biết chúng tôi, Y-sơ-ra-ên cũng chẳng nhận chúng tôi; hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là Cha chúng tôi, danh Ngài là Đấng Cứu chuộc chúng tôi từ trước đời đời.
17 Hỡi Đức Giê-hô-va, sao để chúng tôi lầm lạc xa đường Ngài? sao để lòng chúng tôi cứng cỏi đến nỗi chẳng kính sợ Ngài? Xin hãy vì cớ các tôi tớ Ngài và các chi phái của cơ nghiệp Ngài mà trở lại!
18 Dân thánh của Ngài được xứ nầy làm kỷ vật chưa bao lâu; mà kẻ thù chúng tôi đã giày đạp nơi thánh của Ngài.
19 Từ lâu nay chúng tôi đã như một dân không hề được Ngài cai trị, và không còn đội danh Ngài nữa.