1 Remember, Yahweh, what has come on us.

Look, and see our reproach.

2 Our inheritance has been turned over to strangers,

our houses to aliens.

3 We are orphans and fatherless.

Our mothers are as widows.

4 We must pay for water to drink.

Our wood is sold to us.

5 Our pursuers are on our necks.

We are weary, and have no rest.

6 We have given our hands to the Egyptians,

and to the Assyrians, to be satisfied with bread.

7 Our fathers sinned, and are no more.

We have borne their iniquities.

8 Servants rule over us.

There is no one to deliver us out of their hand.

9 We get our bread at the peril of our lives,

because of the sword in the wilderness.

10 Our skin is black like an oven,

because of the burning heat of famine.

11 They ravished the women in Zion,

the virgins in the cities of Judah.

12 Princes were hanged up by their hands.

The faces of elders were not honored.

13 The young men carry millstones.

The children stumbled under loads of wood.

14 The elders have ceased from the gate,

and the young men from their music.

15 The joy of our heart has ceased.

Our dance is turned into mourning.

16 The crown has fallen from our head.

Woe to us, for we have sinned!

17 For this our heart is faint.

For these things our eyes are dim:

18 for the mountain of Zion, which is desolate.

The foxes walk on it.

19 You, Yahweh, remain forever.

Your throne is from generation to generation.

20 Why do you forget us forever,

and forsake us for so long a time?

21 Turn us to yourself, Yahweh, and we will be turned.

Renew our days as of old.

22 But you have utterly rejected us.

You are very angry against us.

1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi; Hãy đoái xem sự sỉ nhục chúng tôi!

2 Sản nghiệp chúng tôi đã sang tay dân ngoại, Nhà cửa thuộc về người giống khác.

3 Chúng tôi mất cha, phải mồ côi, Mẹ chúng tôi trở nên góa bụa.

4 Chúng tôi uống nước phải trả tiền, Phải mua mới có củi.

5 Kẻ đuổi theo kịp chúng tôi, chận cổ chúng tôi; Chúng tôi đã mỏi mệt rồi, chẳng được nghỉ!

6 Chúng tôi giang tay hướng về những người Ê-díp-tô Và A-si-ri, đặng có bánh ăn no nê.

7 Tổ phụ chúng tôi đã phạm tội, nay không còn nữa. Chúng tôi đã mang lấy sự gian ác họ.

8 Kẻ đầy tớ cai trị chúng tôi, Chẳng ai cứu chúng tôi khỏi tay họ.

9 Chúng tôi liều mạng mới có bánh mà ăn, Vì cớ mũi gươm nơi đồng vắng.

10 Da chúng tôi nóng như lò lửa, Vì cơn đói thiêu đốt chúng tôi!

11 Chúng nó đã làm nhục đờn bà tại Si-ôn, Và gái đồng trinh trong các thành Giu-đa.

12 Tay chúng nó đã treo các quan trưởng lên, Chẳng kính trọng mặt các người già cả.

13 Kẻ trai tráng đã phải mang cối, Trẻ con vấp ngã dưới gánh củi.

14 Các người già cả không còn ngồi nơi cửa thành, Bọn trai trẻ không còn chơi đờn hát.

15 Lòng chúng tôi hết cả sự vui; Cuộc nhảy múa đổi ra tang chế.

16 Mão triều thiên rơi khỏi đầu chúng tôi, Khốn cho chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội!

17 Vì vậy lòng chúng tôi mòn mỏi, Mắt chúng tôi mờ tối,

18 Vì núi Si-ôn đã trở nên hoang vu, Chồn cáo đi lại trên đó.

19 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài còn đời đời, Ngôi Ngài còn từ đời nầy sang đời kia!

20 Sao Ngài quên chúng tôi mãi mãi, Lìa bỏ chúng tôi lâu vậy?

21 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sự trở về Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa!

22 Nhưng Ngài lại bỏ hết chúng tôi, Ngài giận chúng tôi quá lắm.