1 RABbin gazap değneği altında acı çeken adam benim.
2 Beni güttü, 2 Işıkta değil karanlıkta yürüttü.
3 Evet, dönüp dönüp bütün gün bana elini kaldırıyor.
4 Etimi, derimi yıprattı, kemiklerimi kırdı.
5 Beni kuşattı, 2 Acı ve zahmetle sardı çevremi.
6 Çoktan ölmüş ölüler gibi 2 Beni karanlıkta yaşattı.
7 Çevreme duvar çekti, dışarı çıkamıyorum, 2 Zincirimi ağırlaştırdı.
8 Feryat edip yardım isteyince de 2 Duama set çekiyor.
9 Yontma taşlarla yollarımı kesti, 2 Dolaştırdı yollarımı.
10 Benim için O pusuya yatmış bir ayı, 2 Gizlenmiş bir aslandır.
11 Yollarımı saptırdı, paraladı, 2 Mahvetti beni.
12 Yayını gerdi, okunu savurmak için 2 Beni nişangah olarak dikti.
13 Oklarını böbreklerime sapladı.
14 Halkımın önünde gülünç düştüm, 2 Gün boyu alay konusu oldum türkülerine.
15 Beni acıya doyurdu, 2 Bana doyasıya pelinsuyu içirdi.
16 Dişlerimi çakıl taşlarıyla kırdı, 2 Kül içinde diz çöktürdü bana.
17 Esenlik yüzü görmedi canım, 2 Mutluluğu unuttum.
18 Bu yüzden diyorum ki, 2 ‹‹Dermanım tükendi, 2 RABden umudum kesildi.››
19 Acımı, başıboşluğumu, 2 Pelinotuyla ödü anımsa!
20 Hâlâ onları düşünmekte 2 Ve sıkılmaktayım.
21 Ama şunu anımsadıkça umutlanıyorum:
22 RABbin sevgisi hiç tükenmez, 2 Merhameti asla son bulmaz; sayesinde yok olmadık.››
23 Her sabah tazelenir onlar, 2 Sadakatin büyüktür.
24 ‹‹Benim payıma düşen RABdir›› diyor canım, 2 ‹‹Bu yüzden Ona umut bağlıyorum.››
25 RAB kendisini bekleyenler, 2 Onu arayan canlar için iyidir.
26 RABbin kurtarışını sessizce beklemek iyidir.
27 İnsan için boyunduruğu gençken taşımak iyidir.
28 RAB insana boyunduruk takınca, 2 İnsan tek başına oturup susmalı;
29 Umudunu kesmeden yere kapanmalı,
30 Kendisine vurana yanağını dönüp 2 Utanca doymalı;
31 Çünkü Rab kimseyi sonsuza dek geri çevirmez.
32 Dert verse de, 2 Büyük sevgisinden ötürü yine merhamet eder;
33 Çünkü isteyerek acı çektirmez, 2 İnsanları üzmez.
34 Ülkedeki bütün tutsakları ayak altında ezmeyi,
35 Yüceler Yücesinin huzurunda insan hakkını saptırmayı,
36 Davasında insana haksızlık etmeyi 2 Rab doğru görmez.
37 Rab buyurmadıkça kim bir şey söyler de yerine gelir?
38 İyilikler gibi felaketler de Yüceler Yücesinin ağzından çıkmıyor mu?
39 İnsan, yaşayan insan 2 Niçin günahlarının cezasından yakınır?
40 Davranışlarımızı sınayıp gözden geçirelim, 2 Yine RABbe dönelim.
41 Ellerimizin yanısıra yüreklerimizi de göklerdeki Tanrıya açalım:
42 ‹‹Biz karşı çıkıp başkaldırdık, 2 Sen bağışlamadın.
43 Öfkeyle örtünüp bizi kovaladın, 2 Acımadan öldürdün.
44 Dualar sana erişmesin diye 2 Bulutları örtündün.
45 Uluslar arasında bizi pisliğe, süprüntüye çevirdin.
46 Düşmanlarımızın hepsi bizimle alay etti.
47 Dehşet ve çukur, kırgın ve yıkım çıktı önümüze.››
48 Kırılan halkım yüzünden 2 Gözlerimden sel gibi yaşlar akıyor.
49 Durup dinmeden yaş boşanıyor gözümden,
50 RAB göklerden bakıp görünceye dek.
51 Kentimdeki kızların halini gördükçe 2 Yüreğim sızlıyor.
52 Boş yere bana düşman olanlar bir kuş gibi avladılar beni.
53 Beni sarnıca atıp öldürmek istediler, 2 Üzerime taş attılar.
54 Sular başımdan aştı, ‹‹Tükendim›› dedim.
55 Sarnıcın dibinden seni adınla çağırdım, ya RAB;
56 Sesimi, ‹‹Ahıma, çağrıma kulağını kapama!›› dediğimi duydun.
57 Seni çağırınca yaklaşıp, ‹‹Korkma!›› dedin.
58 Davamı sen savundun, ya Rab, 2 Canımı kurtardın.
59 Bana yapılan haksızlığı gördün, ya RAB, 2 Davamı sen gör.
60 Benden nasıl öç aldıklarını, 2 Bana nasıl dolap çevirdiklerini gördün.
61 Aşağılamalarını, ya RAB, 2 Çevirdikleri bütün dolapları, 2 Bana saldıranların dediklerini, 2 Gün boyu söylendiklerini duydun.
63 Oturup kalkışlarına bak, 2 Alay konusu oldum türkülerine.
64 Yaptıklarının karşılığını ver, ya RAB.
65 İnat etmelerini sağla, 2 Lanetin üzerlerinden eksilmesin.
66 Göklerinin altından öfkeyle kovala, yok et onları, ya RAB.
1 Ta là người đã thấy khốn khổ bởi gậy thạnh nộ của Ngài.
2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối tăm, chẳng bước đi trong sáng láng.
3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần.
4 Ngài đã làm hao mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta,
5 Đã xây đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật đắng và sự nhọc nhằn,
6 Khiến ta ở trong nơi tối tăm, như người đã chết từ lâu đời.
7 Ngài đã bao bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta.
8 Khi ta kỳ lạ và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu nguyện;
9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường nẻo ta quanh quẹo.
10 Ngài đối với ta như gấu rình rập, như sư tử nơi kín đáo;
11 Khiến ta lạc đường và vồ xé ta, cho ta phải sầu não.
12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài.
13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:
14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày.
15 Ngài đã cho ta đầy dẫy sự đắng cay, cho ta no nê bằng ngải cứu.
16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.
18 Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.
19 Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.
20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.
21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong:
22 Ay là nhờ sự nhơn từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt.
23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm.
24 Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ nghiệp ta, nên ta để lòng trông cậy nơi Ngài.
25 Đức Giê-hô-va ban sự nhơn từ cho những kẻ trông đợi Ngài, cho linh hồn tìm cầu Ngài.
26 Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.
27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ thơ.
28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29 Nó khá để miệng trong bụi đất! hoặc giả sẽ có sự trông mong.
30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nha.
31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.
32 Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhơn từ Ngài;
33 Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu.
34 Khi người ta giày đạp mọi kẻ tù trong đất,
35 Khi uốn cong lý đoán của người trước mặt Đấng Rất Cao,
36 Khi điên đảo ai trong sự xét đoán, thì Chúa chẳng ưng chịu.
37 Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành?
38 Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành?
39 Cớ sao người đang sống phàn nàn vì chịu hình phạt về tội lỗi mình?
40 Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Đức Giê-hô-va.
41 Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Đức Chúa Trời trên trời.
42 Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn nghịch; Ngài đã chẳng dung thứ!
43 Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết lát chúng tôi, chẳng thương xót.
44 Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu nguyện nào thấu qua được.
45 Ngài làm chúng tôi ra của bỏ, ra đồ rác rến trong dân sự.
46 Mọi kẻ nghịch thù hả miệng rộng nghịch cùng chúng tôi.
47 Chúng tôi đã mắc sự sợ hãi, hầm hố, hủy diệt, và hư hại.
48 Mắt tôi chảy dòng nước, vì gái dân tôi mắc diệt vong.
49 Mắt tôi tuôn nước mắt, không thôi cũng không ngớt,
50 Cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va đoái xem, từ trên trời ngó xuống.
51 Mắt tôi làm khổ linh hồn tôi, vì mọi con gái của thành tôi.
52 Những kẻ vô cớ thù nghịch tôi đã đuổi tôi như đuổi chim.
53 Họ muốn giết tôi nơi ngục tối, và ném đá trên tôi.
54 Nước lên ngập đầu tôi, tôi nói: Ta phải chết mất!
55 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi từ nơi ngục tối rất sâu kêu cầu danh Ngài.
56 Ngài chúng con đã nghe tiếng tôi, xin đừng bịt tai khỏi hơi thở và lời kêu van tôi.
57 Ngày tôi cầu Ngài, Ngài đã đến gần tôi, đã phán cùng tôi: Chớ sợ hãi chi!
58 Hỡi Chúa, Ngài đã đối nại việc hồn tôi, là Đấng chuộc mạng tôi.
59 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã thấy người ta hiếp đáp tôi: xin đoán xét việc tôi!
60 Chúng nó báo thù, lập mưu hại tôi, thì Ngài đã thấy hết.
61 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã nghe chúng nó sỉ nhục, bày mọi mưu chước nghịch cùng tôi.
62 Những môi miếng của kẻ dấy nghịch cùng tôi và mưu kế lập ra hại tôi cả ngày.
63 Xin Ngài xem sự ngồi xuống và đứng dậy của chúng nó; tôi là bài hát của chúng nó.
64 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ báo trả chúng nó tùy theo việc tay chúng nó làm.
65 Ngài sẽ ban lòng cứng cỏi cho chúng nó, sự rủa sả giáng trên chúng nó.
66 Ngài sẽ lấy cơn giận và đuổi theo, hủy hoại chúng nó khỏi dưới trời của Đức Giê-hô-va.