1 大卫到了挪伯祭司亚希米勒那里, 亚希米勒战战兢兢地迎接大卫, 对他说: "你为什么独自一人, 没有人跟随你呢?"(本节在《马索拉抄本》为21:2)

2 大卫对亚希米勒祭司说: "王吩咐我作一件事, 对我说: ‘我差派你, 吩咐你去办的这事, 你不要让任何人知道, 我已经指示我的仆人在某地会面。’

3 现在你手中有什么?求你给我五个饼, 或是别的食物。"

4 祭司回答大卫: "我手中没有普通的饼, 只有圣饼。只有那些没有亲近过女人的年轻人, 才可以吃的。"

5 大卫回答祭司说: "像以往我出征的时候一样, 这次我们出征前, 确实没有亲近女人。虽然这是一次普通的任务, 众仆人的器皿还是清洁的, 何况今天这些器皿更加是清洁的。"

6 于是祭司把圣饼给他, 因为在那里没有别的饼, 只有陈设饼, 就是那些刚从耶和华面前拿下来, 为要换上热的。

7 那天有一个扫罗的臣仆在那里, 留在耶和华面前。他名叫多益, 是以东人, 是扫罗牧羊人中的领袖。

8 大卫问亚希米勒: "你手下有枪有刀没有?因为王的事很急迫, 所以我手里连刀剑或其他武器都没有带来。"

9 祭司回答: "有一把刀, 是你从前在以拉谷击杀的那非利士人歌利亚的刀。这刀用布包着, 放在以弗得后面, 你若是要拿去自用, 就拿去吧, 因为这里除了这刀以外, 再没有别的武器了。"大卫说: "没有比这更好的刀了, 请你给我吧! "

10 那一天大卫起来, 从扫罗面前逃走, 到了迦特王亚吉那里。

11 亚吉的臣仆对亚吉说: "这不是那地的王大卫吗?那里的妇女不是指着他跳舞歌唱说: ‘扫罗杀死千千, 大卫杀死万万’吗?"

12 大卫把这些话记在心里, 他非常怕迦特王亚吉,

13 就在众人面前假装神智不健全, 在他们手下装疯, 在城门的门扇上胡乱涂写, 又让唾沫流到胡须上。

14 亚吉就对他的臣仆说: "你们看, 这个人疯了, 你们为什么把他带到我这里来呢?

15 难道我缺少疯子吗?你们竟把这人带来我面前发疯。这人怎可以进我的家呢?"

1 Đa-vít đến Nóp, gặp thấy tế lễ A-hi-mê-léc. A-hi-mê-léc run sợ, chạy đến đón người, mà hỏi rằng: Nhân sao ông có một mình, chẳng ai theo hết vậy?

2 Đa-vít đáp cùng thầy tế lễ A-hi-mê-léc rằng: Vua có sai tôi một việc, và dặn rằng: Chớ cho ai biết gì hết về việc ta sai ngươi làm, cũng đừng cho ai biết lịnh ta truyền cho ngươi. Ta đã chỉ định cho các tôi tớ ta một nơi hò hẹn.

3 Bây giờ, thầy có chi trong tay? Hãy trao cho ta năm ổ bánh hay là vật gì thầy có thế tìm được.

4 Thầy tế lễ đáp cùng Đa-vít rằng: Trong tay ta không có bánh thường, chỉ có bánh thánh mà thôi; miễn là các tôi tớ ông không có đến gần đờn bà.

5 Đa-vít đáp cùng thầy tế lễ rằng: Từ khi ta đi ra vài ba ngày rồi, chúng tôi không có lại gần một người nữ nào hết. Các bạn tôi cũng thanh sạch; còn nếu công việc tôi không thánh, thì ngày nay há chẳng nhờ kẻ làm thánh nó mà được thánh sao?

6 Vậy thầy tế lễ trao bánh thánh cho người; vì ở đó chẳng có bánh chi khác hơn bánh trần thiết, mà người ta đã cất khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, đặng thế bánh mới cùng trong một lúc ấy.

7 Cũng trong ngày ấy, có một tôi tớ của Sau-lơ ở đó, bị cầm lại tại trước mặt Đức Giê-hô-va. Người tên là Đô -e, dân Ê-đôm, làm đầu các kẻ chăn chiên của Sau-lơ.

8 Đa-vít nói cùng A-hi-mê-léc rằng: Dưới tay thầy đây, há chẳng có một cây giáo hay là một cây gươm sao? Ta không có đem theo gươm hay là binh khí gì, vì lịnh vua lấy làm gấp rút.

9 Thầy tế lễ đáp rằng: Đây có cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin mà ông đã giết trong trũng Ê-la; nó bọc trong một miếng nỉ, để sau Ê-phót; nếu ông muốn lấy, thì hãy lấy đi; vì ở đây chẳng có gươm nào khác. Đa-vít đáp rằng: Chẳng có gươm nào bằng, hãy trao cho ta.

10 Bấy giờ, Đa-vít chổi dậy, ngày đó trốn xa khỏi Sau-lơ; mà đi đến cùng A-kích, vua Gát.

11 Các tôi tớ của A-kích hỏi rằng: Có phải đó là Đa-vít, vua của xứ ấy chăng? Há chẳng phải về người nầy mà bọn nữ có nói trong khi múa hát rằng: "Sau-lơ giết hàng ngàn, Còn Đa-vít giết hàng vạn?"

12 Đa-vít để các lời nầy vào trong lòng mình, và rất sợ A-kích, vua Gát.

13 Người giả đò điên cuồng trước mặt chúng, và làm bộ dại khờ giữa họ; người vẽ gạch dấu trên cửa và để nước miếng chảy trên râu mình.

14 A-kích nói cùng tôi tớ mình rằng: Kìa, các ngươi thấy người đó điên cuồng! Cớ sao các ngươi dẫn nó đến ta?

15 Nơi ta há thiếu kẻ điên sao, nên các ngươi phải dẫn kẻ nầy đến ta đặng nó bày sự kỳ cục trước mặt ta? Một người như vậy chẳng nên vào nhà ta.