1 在约旦河西, 住在山上、高原和对着黎巴嫩山大海沿岸所有的王, 就是赫人、亚摩利人、迦南人、比利洗人、希未人、耶布斯人的王, 听见了这些事的时候,

2 就聚集起来, 同心协力地要与约书亚和以色列人交战。

3 基遍的居民听见了约书亚向耶利哥和艾城所行的事,

4 就施诡计, 假冒使者而来, 把旧的布袋和破裂又修补过的旧皮酒袋驮在驴上,

5 脚上穿着补过的旧鞋, 身穿旧衣服, 所带的食物又干又碎。

6 他们去到吉甲营中约书亚那里, 对约书亚和以色列人说: "我们是从远地来的, 现在求你们和我们立约。"

7 以色列人对这些希未人说: "你们也许是这地的居民, 若是这样, 我们怎样和你们立约呢?"

8 他们对约书亚说: "我们是你的仆人。"约书亚问他们: "你们是什么人?是从哪里来的?"

9 他们回答约书亚: "你的仆人为了耶和华你 神的名从很远的地方而来, 因为我们听见了他的名声和他在埃及所行的一切事,

10 以及他对约旦河东亚摩利人的两个王, 就是希实本王西宏和在亚斯他录的巴珊王噩, 所行的一切事。

11 所以我们的长老和我们本国所有的居民对我们说: ‘你们手里要带着旅途用的干粮, 去迎见以色列人, 对他们说: 我们是你们的仆人, 现在求你们和我们立约。’

12 我们出门到你们这里来的时候, 从家里带出来作干粮的这饼还是热的; 看哪, 现在都又干又碎了。

13 这些皮酒袋, 我们盛酒的时候, 还是新的; 你看, 现在都破裂了。我们这些衣服和鞋因路途遥远, 都穿旧了。"

14 以色列人取了他们一些食物, 却没有求问耶和华的旨意。

15 于是约书亚与他们议和, 和他们立约, 容他们存活; 会众的首领也向他们起了誓。

16 以色列人和他们立约之后, 过了三天, 才听见他们是自己的近邻, 是住在这地的居民。

17 于是, 以色列人起程, 第三日就到了他们的城市; 他们的城市就是基遍、基非拉、比录、基列.耶琳。

18 以色列人没有击杀他们, 因为会众的首领曾经指着耶和华以色列的 神向他们起了誓, 全体会众就都向首领发怨言。

19 众首领对全体会众说: "我们曾经指着耶和华以色列的 神向他们起了誓, 现在我们不能伤害他们。

20 我们要这样待他们, 就是容他们存活, 免得 神的忿怒因我们向他们所起的誓, 临到我们身上。"

21 众首领又对会众说: "要让他们存活。"于是他们就给全体会众作了劈柴打水的人, 这是按照众首领对他们的吩咐。

22 约书亚把他们召了来, 质问他们: "你们为什么欺骗我们说: ‘我们离你们很远’, 其实你们却是住在这地的?

23 现在你们要受到咒诅, 你们中间必不断有人作奴仆, 为我 神的圣所作劈柴打水的人。"

24 他们回答约书亚, 说: "因为你的仆人确实地听见, 耶和华你的 神曾经吩咐他的仆人摩西, 要把这整片土地赐给你们, 并且要在你们面前把这地上所有的居民都消灭, 因此, 我们因你们的缘故, 很怕丧命, 才行了这事。

25 现在, 你看, 我们都在你的手里, 你看怎样处置我们算为好、算为对, 就怎样行吧。"

26 约书亚就这样处置他们, 救了他们脱离以色列人的手, 以色列人就没有杀他们。

27 在那一天, 约书亚指派他们在耶和华选择的地方, 为会众和耶和华的祭坛作劈柴打水的人, 直到今日。

1 Khi hay được việc này, hết thảy các vua ở bên này sông Giô-đanh, hoặc ở trong núi, dưới đồng bằng, hay là dọc bãi biển lớn đối ngang Li-ban, tức là các vua dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Ca-na-an, dân Phê-rê-sít, và dân Giê-bu-sít,

2 đều rập một ý hiệp với nhau đặng giao chiến với Giô-suê và Y-sơ-ra-ên.

3 Khi dân Ga-ba-ôn đã hay điều Giô-suê làm cho Giê-ri-cô và A-hi,

4 bèn tính dùng mưu kế. Chúng nó giả bộ đi sứ, lấy bao cũ chất cho lừa mình, và bầu chứa rượu cũ rách vá lại,

5 dưới chơn mang giày cũ vá, và trên mình quần áo cũ mòn; hết thảy bánh về lương bị họ đều khô và miếng vụn.

6 Chúng nó đi đến gần Giô-suê tại trại quân Ghinh-ganh, mà nói cùng người và dân Y-sơ-ra-ên rằng: Chúng tôi ở xứ xa đến; vậy bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.

7 Dân Y-sơ-ra-ên đáp cùng dân Hê-vít rằng: Có lẽ các ngươi ở giữa chúng ta chăng; vậy làm thế nào lập giao ước đặng?

8 Nhưng chúng nó nói cùng Giô-suê rằng: Chúng tôi là tôi tớ của ông. Giô-suê hỏi: Các ngươi là ai, ở đâu đến?

9 Đáp rằng: Tôi tớ của ông ở từ xứ rất xa đến để tôn trọng danh Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của ông; vì chúng tôi có nghe nói về Ngài, và mọi điều Ngài đã làm trong xứ Ê-díp-tô;

10 lại cũng nghe về mọi điều Ngài đã làm cho hai vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh, là Si-hôn, vua Hết-bôn, và Oc, vua Ba-san, ở tại Ach-ta-rốt.

11 Các trưởng lão và hết thảy dân sự ở xứ chúng tôi có nói cùng chúng tôi rằng: Hãy lấy lương thực dùng dọc đường, đi đến trước mặt dân đó, mà nói rằng: Chúng tôi là tôi tớ các ông; và bây giờ, hãy lập giao ước cùng chúng tôi.

12 Kìa, bánh của chúng tôi; ngày chúng tôi ra khỏi nhà đặng đi đến cùng các ông, chúng tôi lấy nó đem theo làm lương thực vẫn nóng hổi, mà ngày nay đã khô và bể vụn.

13 Những bầu rượu này chúng tôi đổ đầy rượu hãy còn mới tinh, kìa nay đã rách; còn quần áo và giày chúng tôi đã cũ mòn, bởi vì đi đường xa.

14 Người Y-sơ-ra-ên bèn nhậm lương thực chúng nó, không cầu hỏi Đức Giê-hô-va.

15 Giô-suê lập hòa cùng chúng nó, và kết ước cho chúng nó sống; rồi các trưởng lão của hội chúng bèn thề cùng chúng nó.

16 Nhưng ba ngày sau khi đã lập giao ước cùng chúng nó, dân Y-sơ-ra-ên hay rằng các người này vốn lân cận mình, và ở tại giữa mình.

17 Dân Y-sơ-ra-ên lên đường, và ngày thứ ba đến thành chúng nó. Vả, các thành của chúng nó là Ga-ba-ôn, Kê-phi-ra, Bê-ê-rốt, và Ki-ri-át-Giê -a-rim.

18 Dân Y-sơ-ra-ên không giao chiến cùng dân đó, vì cớ các trưởng lão của hội chúng đã chỉ danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; nhưng cả hội chúng lằm bằm cùng các quan trưởng.

19 Các quan trưởng bèn nói cùng cả hội chúng rằng: Chúng ta đã chỉ danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; vậy, từ bây giờ chúng ta không thế hại chúng nó được.

20 Chúng ta phải đãi dân đó như vầy: Phải để cho chúng nó sống, hầu cho chớ vì cớ lời thề đã lập, mà chúng ta khiến cơn thạnh nộ của Đức Giê-hô-va giáng trên chúng ta.

21 Vậy, các quan trưởng tỏ rằng chúng nó được sống, nhưng phải bị dùng để đốn củi xách nước cho cả hội chúng, y như các quan trưởng đã nói cùng chúng nó.

22 Giô-suê bèn gọi dân đó mà nói như vầy: Sao các ngươi đã gạt chúng ta, nói rằng: Chúng tôi ở rất xa các ông, té ra các ngươi ở giữa chúng ta?

23 Vậy, bây giờ, các ngươi bị rủa sả, không dứt làm tôi mọi, cứ đốn củi và xách nước cho nhà của Đức Chúa Trời ta.

24 Chúng nó bèn thưa cùng Giô-suê rằng: Ay là điều kẻ tôi tớ ông có hay rõ ràng Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông đã phán dặn Môi-se, tôi tớ Ngài, biểu ban toàn xứ cho các ông, và diệt hết thảy dân ở trước mặt mình: ấy vậy, chúng tôi vì cớ các ông lấy làm rất sợ hãi cho sự sống mình, nên mới làm như vậy.

25 Bây giờ chúng tôi ở trong tay ông, hãy đãi chúng tôi tùy ý ông cho là tốt lành và công bình.

26 Giô-suê bèn làm như người đã nói, và giải cứu chúng nó khỏi bị tay dân Y-sơ-ra-ên giết.

27 Trong ngày đó, người cắt chúng nó làm kẻ đốn củi và xách nước cho hội chúng và cho bàn thờ của Đức Giê-hô-va tại trong nơi Ngài chọn lựa; ấy là điều dân đó hãy còn làm đến ngày nay.