1 Wisdom has made her house, putting up her seven pillars.

2 She has put her fat beasts to death; her wine is mixed, her table is ready.

3 She has sent out her women-servants; her voice goes out to the highest places of the town, saying,

4 Whoever is simple, let him come in here; and to him who has no sense, she says:

5 Come, take of my bread, and of my wine which is mixed.

6 Give up the simple ones and have life, and go in the way of knowledge.

7 He who gives teaching to a man of pride gets shame for himself; he who says sharp words to a sinner gets a bad name.

8 Do not say sharp words to a man of pride, or he will have hate for you; make them clear to a wise man, and you will be dear to him.

9 Give teaching to a wise man, and he will become wiser; give training to an upright man, and his learning will be increased.

10 The fear of the Lord is the start of wisdom, and the knowledge of the Holy One gives a wise mind

11 For by me your days will be increased, and the years of your life will be long.

12 If you are wise, you are wise for yourself; if your heart is full of pride, you only will have the pain of it.

13 The foolish woman is full of noise; she has no sense at all.

14 Seated at the door of her house, in the high places of the town,

15 Crying out to those who go by, going straight on their way, she says:

16 Whoever is simple, let him come in here: and to him who is without sense, she says:

17 Drink taken without right is sweet, and food in secret is pleasing.

18 But he does not see that the dead are there, that her guests are in the deep places of the underworld.

1 Sự khôn ngoan đã xây dựng nhà mình; Tạc thành bảy cây trụ của người;

2 Giết các con thú mình, pha rượu nho mình, Và dọn bàn tiệc mình rồi.

3 Người đã sai các tớ gái mình đi; Ở trên các nơi cao của thành người la rằng:

4 Ai ngu dốt, hãy rút vào đấy; Với kẻ thiếu trí hiểu, sự khôn ngoan nói rằng:

5 Hãy đến ăn bánh của ta, Và uống rượu ta đã pha lộn.

6 Khá bỏ sự ngây dại đi, thì sẽ được sống; Hãy đi theo con đường thông sáng.

7 Ai trách dạy kẻ nhạo báng mắc phải điều sỉ nhục, Ai quở kẻ hung ác bị điếm ố.

8 Chớ trách kẻ nhạo báng, e nó ghét con; Hãy trách người khôn ngoan, thì người sẽ yêu mến con.

9 Hãy khuyên giáo người khôn ngoan, thì người sẽ được nên khôn ngoan hơn; Khá dạy dỗ người công bình, thì người sẽ thêm tri thức nữa.

10 Kính sợ Đức Giê-hô-va, ấy là khởi đầu sự khôn ngoan; Sự nhìn biết Đấng Thánh, đó là sự thông sáng.

11 Vì nhờ ta, các ngày con sẽ được thêm nhiều lên, Và các năm tuổi con sẽ đặng gia tăng.

12 Nếu con khôn ngoan, thì có ích cho chính mình con; Nếu con nhạo báng, tất một mình con phải gánh lấy.

13 Đờn bà điên cuồng hay la lối, Nàng là ngu muội chẳng biết chi cả.

14 Nàng ngồi nơi cửa nhà mình, Trên một cái ghế tại nơi cao của thành,

15 Đặng kêu gọi những kẻ đi đường, Tức những kẻ đi thẳng đường mình mà rằng:

16 Ai ngu dốt hãy rút vào đây; Và nàng nói với kẻ thiếu trí hiểu rằng:

17 Nước ăn cắp lấy làm ngọt ngào, Bánh ăn vụng là ngon thay.

18 Những người chẳng biết rằng kẻ chết ở đó, Và những người khách của nàng đều ở dưới chốn sâu của âm phủ.