1 大卫的儿子押沙龙有一个美丽的妹妹, 名叫他玛; 大卫的儿子暗嫩爱上了她。
2 暗嫩为了他妹妹他玛的缘故, 因爱成病。因为他玛还是处女, 所以暗嫩看来很难对她采取什么行动。
3 暗嫩有一个朋友, 名叫约拿达, 是大卫的哥哥示米亚的儿子。约拿达是一个非常狡猾的人。
4 他问暗嫩说: "王子啊! 你为什么一天比一天瘦弱呢?你可以告诉我吗?"暗嫩说: "我爱上了我兄弟押沙龙的妹妹他玛。"
5 约拿达对他说: "你可以躺在床上装病。你父亲来看你的时候, 你就对他说: ‘求你叫我的妹妹他玛来, 把食物递给我吃; 叫她在我眼前预备食物, 好使我可以看见, 也可以从她的手中取食。’"
6 于是暗嫩躺着装病。王来看他, 暗嫩对王说: "求你叫我的妹妹他玛来, 叫她在我眼前给我做两个饼, 我可以从她的手里拿过来吃。"
7 大卫就派人到宫里去对他玛说: "你到你哥哥暗嫩的屋里去, 为他预备食物。"
8 他玛就到她哥哥暗嫩的屋里去; 暗嫩正躺着。他玛取了点面, 把面和好, 就在暗嫩面前做饼, 并且把饼烤熟了。
9 她拿过锅来, 在他面前把饼倒出来, 暗嫩却不肯吃, 他说: "叫众人离开我出去! "众人就都离开他出去了。
10 暗嫩对他玛说: "把食物带到卧房来, 我好从你的手里拿过来吃。"他玛拿着她做好的饼, 进了卧房, 到她哥哥暗嫩那里去。
11 他玛上到他面前, 给他吃的时候, 暗嫩却拉住她, 对她说: "妹妹, 来与我同寝吧! "
12 他玛对他说: "不要! 哥哥! 不要污辱我! 在以色列中不可作这样的事。你不要作这丑事。
13 至于我, 我到哪里除去我的耻辱呢?至于你, 你在以色列中也会成了一个愚妄的人。现在请你去对王说, 他必不会禁止我归你的。"
14 但暗嫩不肯听她的话, 他又比他玛有力, 就污辱了她, 与她同寝。
15 事后, 暗嫩非常恨她; 他对他玛的恨比以前对她的爱更大, 所以暗嫩对她说: "你起来! 走吧! "
16 他玛却对他说: "我的哥哥啊, 不! 你赶我出去的这罪比你刚才与我所行的罪更大了。"但是暗嫩不肯听她的话,
17 就叫了侍候他的仆人来, 说: "把这女人从我面前赶到外面去, 然后把门锁上。"
18 那时他玛身上穿着长袖彩衣, 因为未嫁的公主都是这样穿的。那侍候暗嫩的仆人把她赶到外面去, 随后把门锁上。
19 他玛把尘土撒在自己的头上, 撕裂身上的长袖彩衣, 又把一只手放在头上, 一边行走一边哭叫。
20 她哥哥押沙龙问她: "是不是你哥哥暗嫩与你亲近了?我妹妹啊, 你现在不要作声, 他是你的哥哥, 你不要把这事放在心上。"于是他玛孤单凄凉地住在她哥哥押沙龙的家里。
21 大卫王听见了这一切事, 就非常生气。
22 押沙龙什么话都没有对暗嫩说。押沙龙恨暗嫩, 因为暗嫩污辱了他的妹妹他玛。
23 两年以后, 在以法莲边界的巴力.夏琐, 押沙龙雇了人为他剪羊毛, 押沙龙邀请王所有的儿子到那里去。
24 押沙龙去见王说: "看哪! 现在你的仆人雇了人剪羊毛; 请王和王的臣仆与我一同去。"
25 王对押沙龙说: "不! 我儿, 我们不必都去, 免得我们成为你的重担。"押沙龙再三勉强王去, 王还是不肯去, 只是为他祝福。
26 押沙龙说: "王若是不去, 求王让我的哥哥暗嫩与我一同去。"王问他: "为什么要他与你一同去呢?"
27 押沙龙再三求王, 王就派暗嫩和王所有的儿子与他一同去。
28 押沙龙吩咐他的仆人说: "你们注意! 暗嫩酒酣耳热的时候, 我对你们说: ‘击杀暗嫩! ’你们就把他杀死。不要惧怕, 这不是我吩咐你们的吗?你们要坚强, 作勇敢的人。"
29 押沙龙的仆人就照押沙龙所吩咐的, 向暗嫩行了。王所有的儿子就起来, 各人骑上自己的骡子逃跑了。
30 他们还在路上的时候, 有消息传到大卫那里, 说: "押沙龙杀了王所有的儿子, 没有剩下一个。"
31 王就起来, 撕裂衣服, 躺在地上。侍立在他身旁的所有臣仆, 也都撕裂衣服。
32 大卫的哥哥示米亚的儿子约拿达说: "我主不要以为所有的年轻人、王的儿子都被杀死了。其实死的只有暗嫩一人; 自从暗嫩污辱了押沙龙的妹妹他玛那一天起, 押沙龙就定意要杀死他了。
33 现在我主我王不要把这事放在心上, 以为王所有的儿子都死了。其实死的只有暗嫩一人。"
34 押沙龙逃走了。守望的年轻人举目观看, 看见许多人从后面山坡旁边的路而来。
35 约拿达对王说: "看哪! 王的儿子都回来了。正如你仆人所说的, 事情果然是这样。"
36 他刚说完了, 王的众子就都来到了, 他们都放声大哭; 王和他所有的臣仆也都号咷痛哭。
37 押沙龙逃亡, 走到基述王亚米忽的儿子达买那里去了。大卫天天为他的儿子哀伤。
38 押沙龙逃亡, 逃到基述那里去, 在那里住了三年。
39 大卫的心不再怀恨押沙龙, 对暗嫩的死也不再那么难过了。
1 Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Ap-sa-lôm, con trai của Đa-vít, có một em gái ruột, tên là Ta-ma, rất lịch sự; Am-nôn, con trai của Đa-vít, thương nàng.
2 Am-nôn mê mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng trinh, lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng.
3 Vả, Am-nôn có một bạn hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê -a, là anh Đa-vít; người nầy rất quỉ quyệt.
4 Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương tử, nhơn sao một ngày một hao mòn như vậy? Vương tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái của Ap-sa-lôm, là em trai ta.
5 Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ ăn từ nơi tay nó.
6 Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận lấy bánh ấy nơi tay nó.
7 Đa-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-môn, anh con, và làm món chi để ăn.
8 Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì, nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi.
9 Đoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui ra.
10 Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ ăn em đã dọn cho anh vào trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng.
11 Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà rằng: Em ơi, hãy đến ngủ cùng anh.
12 Nàng đáp với người rằng: Không được anh; chớ làm nhục tôi, vì trong Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô hạnh nầy!
13 Tôi sẽ mang sự sỉ nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ.
14 Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian hiếp nàng, nằm cùng nàng.
15 Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen ghét nàng lại lớn hơn tình thương yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi!
16 Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng;
17 bèn gọi một đứa trẻ hầu hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đờn bà nầy ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại!
18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng trinh. Vậy, tôi tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại.
19 Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la.
20 Ap-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Ap-sa-lôm, anh nàng.
21 Vua Đa-vít hay được các điều đó, bèn giận lắm.
22 Ap-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian hiếp Ta-ma, em gái mình.
23 Các hai năm sau, đương lúc Ap-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ep-ra-im, người mời hết thảy các vương tử.
24 Ap-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi tớ vua có những thợ hớt lông chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần thần của vua đến nhà kẻ tôi tớ vua.
25 Nhưng vua đáp cùng Ap-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn phí cho con. Mặc dầu Ap-sa-lôm cố nài, Đa-vít không chịu đi đến đó; nhưng Đa-vít chúc phước cho người.
26 Ap-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con?
27 Nhưng Ap-sa-lôm cố nài đến đỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương tử đi với người.
28 Vả, Ap-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi tớ mình rằng: Hãy ý tứ, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn biểu các ngươi làm điều đó. Khá can đảm, tỏ mình ra mạnh bạo!
29 Các tôi tớ Ap-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương tử đứng dậy, cỡi lừa và chạy trốn.
30 Đương khi các vương tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Đa-vít rằng Ap-sa-lôm đã giết các vương tử rồi, không có một ai thoát khỏi.
31 Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng xé rách.
32 Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê -a, là anh Đa-vít, cất tiếng nói rằng: Xin chúa tôi chớ tưởng rằng các vương tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Ap-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian hiếp Ta-ma, em gái của người.
33 Ay vậy, xin vua chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi.
34 Ap-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi tớ đương ở vọng canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi.
35 Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương tử đến; việc đã xảy ra y như tôi tớ vua đã nói.
36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy.
37 Còn Ap-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghe-su-rơ. Đa-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.
38 Ap-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm.
39 Đoạn, vua Đa-vít bỏ không đuổi theo Ap-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải buồn về sự chết của Am-nôn.