1 这事以后, 押沙龙为自己预备了一辆战车和一些马匹, 又预备了五十人在他前面奔走开路。
2 押沙龙常常清早起来, 站在通往城门口的路旁。有争讼的案件要进去请王判决的人, 押沙龙就把他叫到跟前来, 问他: "你是从哪一座城来的?"他回答: "仆人是从以色列某一支派来的。"
3 押沙龙就对他说: "你看! 你的案件有情有理, 但是王并没有委人听你的案子。"
4 押沙龙又说: "但愿有人立我作这地的审判官, 这样, 有案件或诉讼的人, 都可以到我这里来, 我就给他公平的审判。"
5 如果有人走近押沙龙要拜他, 他就伸手拉住他, 并且与他亲嘴。
6 所有来到王面前请求审决的以色列人, 押沙龙都是这样对待他们。因此, 押沙龙暗中迷惑了以色列人的心。
7 过了四年, 押沙龙对王说: "求你准我到希伯仑去, 好向耶和华还我所许的愿。
8 因为仆人住在亚兰的基述的时候, 曾经许了一个愿说: ‘如果耶和华使我再回到耶路撒冷来, 我就要在希伯仑事奉他。’"
9 王对他说: "你平平安安地去吧! "于是他动身, 往希伯仑去了。
10 押沙龙派遣探子到以色列的各支派中, 说: "你们一听见号角的声音, 就说: ‘押沙龙在希伯仑作王了! ’"
11 有二百人从耶路撒冷应邀与押沙龙同去。他们都是诚诚实实地去, 对内情一点也不知道。
12 押沙龙献祭的时候, 差派人去把大卫的参谋基罗人亚希多弗从他的本城基罗请来。于是叛乱的势力越来越大, 跟随押沙龙的人民也越来越多。
13 有一个报信的人来见大卫说: "以色列人的心都归向押沙龙了。"
14 大卫就对所有在耶路撒冷与他在一起的臣仆说: "我们要起来逃走, 不然我们就不能逃避押沙龙的面了, 要赶快离开, 恐怕他迅速赶上我们, 使灾难临到我们身上, 用刀击杀全城的人。"
15 王的臣仆对王说: "我主我王决定的一切, 仆人都必遵行。"
16 于是王出走了, 他的全家都跟在他的后头, 却留下十个妃嫔看守王宫。
17 王出发了, 众人都跟在他的脚后; 他们在伯.墨哈停下来。
18 王所有的臣仆都从王的身边走过去, 所有的基利提人、比利提人和迦特人, 就是从迦特来跟从王的六百人, 都从王面前走过去。
19 王对迦特人以太说: "你为什么也与我们一同走呢?回去留在新王那里吧! 因为你是个外族人, 是个远离自己家乡逃到这里来的人。
20 你昨天才来, 我怎可以今天就让你与我们一同流浪呢?现在我还不知道我要到哪里去。你回去吧! 带着你的兄弟一同回去吧! 愿耶和华的慈爱和信实与你同在。"
21 以太回答王说: "我指着永活的耶和华, 在我主我王面前起誓, 无论我主我王在什么地方, 或生或死, 你仆人也必在那里。"
22 大卫对以太说: "你可以去, 向前走吧! "迦特人以太就带着所有属他的人, 和与他在一起的妇人孩子都向前走。
23 众人向前走的时候, 遍地的人都放声大哭; 王过了汲沦溪, 众人就都走上通往旷野去的路。
24 看哪! 撒督也来了, 所有抬 神约柜的利未人都与他在一起。他们把 神的约柜放下。亚比亚他上来, 直到从城里出来的众人都走过去了。
25 王对撒督说: "把 神的约柜抬回城里去吧! 我若是在耶和华眼前蒙恩, 他必使我回来再看到约柜和他安居的地方。
26 他若是说: ‘我不喜悦你。’看哪! 我就在这里, 他看怎样好, 就怎样对待我吧! "
27 王又对撒督祭司说: "你不是先见吗?平平安安地回到城里去吧! 你的儿子亚希玛斯和亚比亚他的儿子约拿单要与你一同回去。
28 我会在旷野的渡口那里等候, 直到我接到从你们那里来的消息。"
29 于是撒督和亚比亚他把 神的约柜抬回耶路撒冷去, 并且住在那里。
30 大卫走上橄榄山; 他蒙着头, 赤着脚, 一边上, 一边哭, 所有与他在一起的人民也都蒙着头, 一边上, 一边哭。
31 有人告诉大卫说: "亚希多弗也在押沙龙的叛党之中。"大卫祷告说: "耶和华啊, 求你使亚希多弗的计谋变为愚拙。"
32 大卫到了山顶, 就是人敬拜 神的地方。看哪! 有亚基人户筛衣服撕裂, 头蒙灰尘, 在那里迎接他。
33 大卫对他说: "你若是与我同去; 必成为我的累赘。
34 如果你回到城里去, 对押沙龙说: ‘王啊! 我愿作你的仆人, 以前我作你父亲的仆人, 现在我也照样作你的仆人。’这样, 你就可以为我破坏亚希多弗的计谋。
35 撒督祭司和亚比亚他不是都在那里与你在一起吗?你在王宫里听见的话, 都要告诉撒督祭司和亚比亚他。
36 看哪! 还有他们的两个儿子在那里, 就是撒督的儿子亚希玛斯和亚比亚他的儿子约拿单。你们听见的一切, 可以托他们来告诉我。"
37 于是大卫的朋友户筛进了城; 押沙龙也进了耶路撒冷。
1 Cách ít lâu, Ap-sa-lôm sắm xe và ngựa với năm mươi quân chạy trước mặt mình.
2 Ap-sa-lôm dậy sớm, đứng nơi mé đường vào cửa thành. Nếu gặp ai có sự kiện thưa chi đi đến vua đặng cầu xét đoán, thì Ap-sa-lôm gọi người ấy hỏi rằng: Người ở thành nào? Nếu họ đáp: Tôi tớ ông thuộc về chi phái kia của Y-sơ-ra-ên,
3 thì Ap-sa-lôm tiếp rằng: Sự tình của ngươi thật phải và công bình; nhưng nơi đền vua nào có ai để nghe ngươi đâu.
4 Đoạn, Ap-sa-lôm tiếp rằng: Ồ! chớ chi người ta lập ta làm quan xét trong xứ! Phàm người nào có việc tranh tụng hay kiện cáo gì cần đoán xét, sẽ đến ta, thì ta sẽ xử đoán công bình cho họ.
5 Nếu có ai đến gần đặng lạy người, Ap-sa-lôm giơ tay ra đỡ lấy người và hôn.
6 Ap-sa-lôm làm như vậy đối cùng hết thảy những người Y-sơ-ra-ên đi đến tìm vua, đặng cầu đoán xét; và Ap-sa-lôm dụ lấy lòng người Y-sơ-ra-ên vậy.
7 Cuối bốn năm, Ap-sa-lôm nói cùng vua rằng: Xin cho phép con đi đến Hếp-rôn đặng trả xong sự hứa nguyện mà tôi đã khấn với Đức Giê-hô-va.
8 Vì lúc tôi tớ vua ở tại Ghê-su-rơ trong Sy-ri, có khấn lời nguyện nầy: Nếu Đức Giê-hô-va dẫn tôi về Giê-ru-sa-lem, thì tôi sẽ thờ phượng Đức Giê-hô-va.
9 Vua đáp cùng người rằng: Hãy đi bình an. Vậy người chổi dậy, và đi đến Hếp-rôn.
10 Ap-sa-lôm sai những kẻ do thám rao lịnh nầy khắp trong các chi phái Y-sơ-ra-ên rằng: Thoạt khi anh em nghe tiếng kèn, thì hãy nói: Ap-sa-lôm làm vua tại Hếp-rôn!
11 Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem mà Ap-sa-lôm đã mời, đều đi với người cách thật thà chẳng nghi ngại chi hết.
12 Đương lúc Ap-sa-lôm dâng của lễ, bèn sai mời A-hi-tô-phe, là mưu sĩ của Đa-vít ở Ghi-lô, bổn thành người. Sự phản nghịch trở nên mạnh, và đoàn dân đi theo Ap-sa-lôm cùng ngày càng đông.
13 Có người đến báo tin cho Đa-vít rằng: Lòng của dân Y-sơ-ra-ên nghiêng về Ap-sa-lôm.
14 Đa-vít bèn nói cùng các tôi tớ ở với mình tại Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy chổi dậy và chạy trốn đi, bằng chẳng, chúng ta không thế thoát khỏi Ap-sa-lôm được. Hãy đi mau mau, e nó sẽ đến kịp chúng ta, làm hại cho chúng ta, và dùng gươm diệt thành.
15 Các tôi tớ của vua thưa rằng: Phàm việc gì vua chúa chúng tôi nhứt định, thì các tôi tớ vua sẽ sẵn làm theo.
16 Vậy, vua ra đi, có cả nhà người cùng theo; nhưng vua để lại mười người cung phi đặng giữ đền.
17 Thế thì, vua đi ra, có cả dân sự theo sau; chúng dừng lại tại nhà ở cuối chót thành.
18 Hết thảy tôi tớ của vua và cả người Kê-rê-thít, người Phê-lê-thít đều đi ở bên vua, còn người Ghi-tít, số sáu trăm người ở Gát đến theo vua, đều đi đàng trước.
19 Vua bèn nói cùng Y-tai, người Ghi-tít rằng: Cớ sao ngươi cũng muốn đến cùng chúng ta? Hãy trở lại, ở với vua, bởi vì ngươi là một người ngoại bang đã lìa xứ ngươi.
20 Ngươi mới đến hôm qua, và hôm nay ta há sẽ cho ngươi lạc lài đây đó với chúng ta sao? Còn ta, ta đi đâu không rõ. Vậy, hãy trở về và dẫn các anh em ngươi theo ngươi. Nguyện sự thương xót và sự thành tín ở cùng ngươi!
21 Nhưng Y-tai thưa cùng vua rằng: Tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống, và chỉ mạng sống của vua chúa tôi mà thề, hễ vua chúa tôi ở đâu, hoặc trong sự chết, hoặc trong sự sống, thì kẻ tôi tớ vua cũng sẽ ở đó.
22 Vua Đa-vít bèn nói với Y-tai rằng: Vậy, hãy đến đi trước. Thế thì, Y-tai người Ghi-tít cùng hết thảy con trẻ theo mình, và cả bọn người đều đi tới trước.
23 Hết thảy dân trong xứ đều khóc và la lớn tiếng lên trong khi cả đám đông nầy đi qua. Vua qua khe Xết-rôn, và cả dân sự đều sơm tới trên con đường về đồng vắng.
24 Ở đó cũng có Xa-đốc và hết thảy người Lê-vi khiêng hòm giao ước của Đức Chúa Trời. Họ để hòm của Đức Chúa Trời xuống đất, rồi A-bia-tha đi lên trước cho đến khi hết thảy dân sự đã ra khỏi thành xuống rồi.
25 Vua bèn nói cùng Xa-đốc rằng: Hãy thỉnh hòm của Đức Chúa Trời vào trong thành. Nếu ta được ơn trước mặt Đức Giê-hô-va, ắt Ngài sẽ đem ta về, cho ta thấy lại hòm giao ước và nơi ngự của Ngài.
26 Nhưng nếu Ngài phán như vầy: Ta không ưa thích ngươi; thế thì, nguyện Ngài xử ta theo ý Ngài lấy làm tốt!
27 Vua lại nói cùng thầy tế lễ Xa-đốc rằng: Nầy nghe, hãy trở về thành bình an, với A-bia-tha, A-hi-mát, và Giô-na-than, là hai con trai ngươi.
28 Còn ta, ta sẽ đợi tại trong đồng bằng của sa mạc cho đến khi có kẻ bởi các ngươi đem tin báo cho ta.
29 Ay vậy, Xa-đốc và A-bia-tha thỉnh hòm của Đức Chúa Trời về Giê-ru-sa-lem, và họ ở lại tại đó.
30 Đa-vít trèo lên núi Ô-li-ve; người vừa leo lên vừa khóc, đầu trùm lại và chơn không. Hết thảy người đi theo cũng trùm đầu, vừa trèo lên vừa khóc.
31 Người ta bèn đến nói cùng Đa-vít rằng: A-hi-tô-phe cũng hiệp đảng phản nghịch với Ap-sa-lôm. Đa-vít cầu rằng: Oi, Đức Giê-hô-va! xin làm cho những mưu chước của A-hi-tô-phe ra ngu dại.
32 Khi Đa-vít đã đi đến chót núi, tại nơi người ta thờ lạy Đức Chúa Trời, thì Hu-sai, người At-kít, đến đón người, áo xé rách và đầu đầy bụi đất.
33 Đa-vít nói cùng người rằng: Nếu ngươi đến cùng ta, tất ngươi sẽ làm khó nhọc cho ta.
34 Nhưng nếu ngươi trở về thành, và nói cùng Ap-sa-lôm rằng: Oi vua! tôi là kẻ tôi tớ vua. Thuở trước tôi đã phục sự vua cha thể nào, bây giờ tôi sẽ phục sự vua thể ấy, vậy ngươi sẽ vì ta làm bại mưu chước của A-hi-tô-phe.
35 Hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha sẽ đồng cùng ngươi. Phàm việc chi ngươi hay được về nhà vua, ngươi phải thuật cho hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha biết.
36 Hai người có hai đứa con trai theo mình, là A-hi-mát, con trai của Xa-đốc, và Giô-na-than, con trai của A-bia-tha; các ngươi phải dùng chúng nó để báo tin cho ta mọi điều mình sẽ nghe thấy.
37 Vậy, Hu-sai, bạn hữu của Đa-vít, trở về thành đương khi Ap-sa-lôm vào trong Giê-ru-sa-lem.