1 PERCHÈ tumultuano le genti, E mormorano i popoli cose vane?
2 I re della terra si ritrovano, Ed i principi consigliano insieme, Contro al Signore, e contro al suo Unto;
3 Dicendo: Rompiamo i lor legami, E gettiam via da noi le lor funi.
4 Colui che siede ne’ cieli ne riderà; Il Signore si befferà di loro.
5 Allora parlerà loro nella sua ira, E li renderà smarriti nel suo cruccio acceso;
6 E dirà: Pur nondimeno ho io consacrato il mio Re Sopra Sion, monte della mia santità
7 Io spiegherò il decreto; Il Signore mi ha detto: Tu sei il mio figliuolo; Oggi io t’ho generato.
8 Chiedimi, ed io ti darò per eredità le genti, Ed i confini della terra per tua possessione.
9 Tu le fiaccherai con una verga di ferro; Tu le triterai come un testo di vasellaio
10 Ora dunque, o re, siate savi; Giudici della terra, ricevete correzione.
11 Servite al Signore con timore, E gioite con tremore.
12 Baciate il figliuolo, che talora egli non si adiri, E che voi non periate nella vostra via, Quando l’ira sua si sarà pure un poco accesa. Beati tutti coloro che si confidano in lui
1 Nhơn sao các ngoại bang náo loạn? Và những dân tộc toan mưu chước hư không?
2 Các vua thế gian nổi dậy, Các quan trưởng bàn nghị cùng nhau Nghịch Đức Giê-hô-va, và nghịch Đấng chịu xức dầu của Ngài, mà rằng:
3 Chúng ta hãy bẻ lòi tói của hai Người, Và quăng xa ta xiềng xích của họ.
4 Đấng ngự trên trời sẽ cười, Chúa sẽ nhạo báng chúng nó.
5 Bấy giờ Ngài sẽ nổi thạnh nộ phán cùng chúng nó, Dùng cơn giận dữ mình khuấy khỏa chúng nó, mà rằng:
6 Dầu vậy, ta đã lập Vua ta Trên Si-ôn là núi thánh ta.
7 Ta sẽ giảng ra mạng lịnh: Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Ngươi là Con ta; Ngày nay ta đã sanh Ngươi.
8 Hãy cầu ta, ta sẽ ban cho Con các ngoại bang làm cơ nghiệp, Và các đầu cùng đất làm của cải.
9 Con sẽ dùng cây gậy sắt mà đập bể chúng nó; Con sẽ làm vỡ nát chúng nó khác nào bình gốm.
10 Vì vậy, hỡi các vua, hãy khôn ngoan; Hỡi các quan xét thế gian, hãy chịu sự dạy dỗ.
11 Khá hầu việc Đức Giê-hô-va cách kính sợ, Và mừng rỡ cách run rẩy.
12 Hãy hôn Con, e Người nổi giận, Và các ngươi hư mất trong đường chăng; Vì cơn thạnh nộ Người hòng nổi lên. Phàm kẻ nào nương náu mình nơi Người có phước thay!