1 Psaume de David. Pour souvenir. Eternel! ne me punis pas dans ta colère, Et ne me châtie pas dans ta fureur.

2 Car tes flèches m'ont atteint, Et ta main s'est appesantie sur moi.

3 Il n'y a rien de sain dans ma chair à cause de ta colère, Il n'y a plus de vigueur dans mes os à cause de mon péché.

4 Car mes iniquités s'élèvent au-dessus de ma tête; Comme un lourd fardeau, elles sont trop pesantes pour moi.

5 Mes plaies sont infectes et purulentes, Par l'effet de ma folie.

6 Je suis courbé, abattu au dernier point; Tout le jour je marche dans la tristesse.

7 Car un mal brûlant dévore mes entrailles, Et il n'y a rien de sain dans ma chair.

8 Je suis sans force, entièrement brisé; Le trouble de mon coeur m'arrache des gémissements.

9 Seigneur! tous mes désirs sont devant toi, Et mes soupirs ne te sont point cachés.

10 Mon coeur est agité, ma force m'abandonne, Et la lumière de mes yeux n'est plus même avec moi.

11 Mes amis et mes connaissances s'éloignent de ma plaie, Et mes proches se tiennent à l'écart.

12 Ceux qui en veulent à ma vie tendent leurs pièges; Ceux qui cherchent mon malheur disent des méchancetés, Et méditent tout le jour des tromperies.

13 Et moi, je suis comme un sourd, je n'entends pas; Je suis comme un muet, qui n'ouvre pas la bouche.

14 Je suis comme un homme qui n'entend pas, Et dans la bouche duquel il n'y a point de réplique.

15 Eternel! c'est en toi que j'espère; Tu répondras, Seigneur, mon Dieu!

16 Car je dis: Ne permets pas qu'ils se réjouissent à mon sujet, Qu'ils s'élèvent contre moi, si mon pied chancelle!

17 Car je suis près de tomber, Et ma douleur est toujours devant moi.

18 Car je reconnais mon iniquité, Je suis dans la crainte à cause de mon péché.

19 Et mes ennemis sont pleins de vie, pleins de force; Ceux qui me haïssent sans cause sont nombreux.

20 Ils me rendent le mal pour le bien; Ils sont mes adversaires, parce que je recherche le bien.

21 Ne m'abandonne pas, Eternel! Mon Dieu, ne t'éloigne pas de moi!

22 Viens en hâte à mon secours, Seigneur, mon salut!

1 Đức Giê-hô-va ôi! xin chớ nổi thạnh nộ mà quở trách tôi, Cũng đừng nóng giận mà sửa phạt tôi.

2 Vì các mũi tên Chúa gắm mình tôi, Và tay Chúa đè nặng trên tôi.

3 Bởi cơn giận Chúa, thịt tôi chẳng nơi nào lành; Tại cớ tội lỗi tôi, xương cốt tôi chẳng được an nghỉ.

4 Vì sự gian ác tôi vượt qua đầu tôi; Nó nặng quá cho tôi, khác nào một gánh nặng.

5 Tại cớ khờ dại tôi, Các vết thương tôi thối tha và chảy lở.

6 Tôi bị đau đớn và khòm cúp xuống; Trọn ngày tôi đi buồn thảm;

7 Vì có lửa hừng thiêu đốt cật tôi, Và thịt tôi chẳng nơi nào lành.

8 Tôi mệt nhọc và rêm nhiều quá, Tôi la hét vì cớ lòng tôi bồn chồn.

9 Chúa ôi! các sự ao ước tôi đều ở trước mặt Chúa, Sự rên siết tôi chẳng giấu Chúa.

10 Lòng tôi hồi hộp, sức tôi mỏn đi; Sự sáng mắt tôi cũng thiếu mất nữa.

11 Các người thương tôi và những bạn tôi đều đứng xa vạ tôi, Còn bà con tôi ở cách xa tôi.

12 Những kẻ tìm giết mạng sống tôi gài bẫy tôi, Kẻ tìm hại tôi nói điều dữ, Và trọn ngày toan sự phỉnh gạt.

13 Nhưng tôi như kẻ điếc, không nghe chi, Như người câm, không mở miệng.

14 Tôi đã trở nên như người không nghe, Như người chẳng có lời đối lại ở trong miệng mình.

15 Vì, Đức Giê-hô-va ôi! tôi để lòng trông cậy nơi Ngài, Hỡi Chúa là Đức Chúa Trời tôi, Chúa sẽ đáp lại;

16 Vì tôi có nói rằng: Nguyện chúng nó chớ mừng rỡ vì cớ tôi! Khi chơn tôi xiêu tó, chúng nó dấy lên cách kiêu ngạo cùng tôi.

17 Tôi gần sa ngã, Nỗi đau đớn vẫn ở trước mặt tôi;

18 Vì tôi sẽ xưng gian ác tôi ra, Tôi buồn rầu vì tội lỗi tôi.

19 Nhưng kẻ thù nghịch tôi còn sống và mạnh, Các kẻ ghét tôi vô cớ thì nhiều;

20 Còn những kẻ lấy dữ trả lành Cũng là cừu địch tôi, bởi vì tôi theo điều lành.

21 Đức Giê-hô-va ôi! xin chớ lìa bỏ tôi. Đức Chúa Trời tôi ôi! xin chớ cách xa tôi.

22 Chúa ôi! Chúa là sự cứu rỗi tôi, Hãy mau mau đến tiếp trợ tôi.