1 Alors l'Eternel répondit à Job du milieu d'un tourbillon, et lui dit :

2 Qui est celui-ci qui obscurcit le conseil par des paroles sans science?

3 Ceins maintenant tes reins comme un vaillant homme, et je t'interrogerai, et tu me feras voir quelle est ta science.

4 Où étais-tu quand je fondais la terre? dis-le-moi, si tu as de l'intelligence.

5 Qui est-ce qui en a réglé les mesures? le sais-tu? ou qui est-ce qui a appliqué le niveau sur elle?

6 Sur quoi sont plantés ses pilotis, ou qui est celui qui a posé la pierre angulaire pour la soutenir.

7 Quand les étoiles du matin se réjouissaient ensemble, et que les fils de Dieu chantaient en triomphe?

8 Qui est-ce qui a renfermé la mer dans ses bords, quand elle fut tirée de la matrice, [et] qu'elle en sortit?

9 Quand je mis la nuée pour sa couverture, et l'obscurité pour ses langes?

10 Et que j'établis sur elle mon ordonnance, et lui mis des barrières et des portes?

11 Et lui dis : Tu viendras jusque là, et tu ne passeras point plus avant, et ici s'arrêtera l'élévation de tes ondes.

12 As-tu, depuis que tu es au monde, commandé au point du jour; et as-tu montré à l'aube du jour le lieu où elle doit se lever?

13 Afin qu'elle saisisse les extrémités de la terre, et que les méchants se retirent à l'écart,

14 Et qu'elle prenne une nouvelle forme, comme une argile figurée; et que [toutes choses y] paraissent comme avec de [nouveaux] habits,

15 Et que la clarté soit défendue aux méchants, et que le bras élevé soit rompu?

16 Es-tu venu jusqu'aux gouffres de la mer, et t'es-tu promené au fond des abîmes?

17 Les portes de la mort se sont-elles découvertes à toi? as-tu vu les portes de l'ombre de la mort?

18 As-tu compris toute l'étendue de la terre? si tu l'as toute connue, montre-le.

19 En quel endroit se tient la lumière, et où est le lieu des ténèbres?

20 Que tu ailles prendre l'une et l'autre en son quartier, et que tu saches le chemin de leur maison?

21 Tu le sais; car alors tu naquis, et le nombre de tes jours est grand.

22 Es-tu entré dans les trésors de la neige? As-tu vu les trésors de la grêle,

23 Laquelle je retiens pour le temps de l'affliction, et pour le jour du choc et du combat?

24 Par quel chemin se partage la lumière, [et par quelle voie] le vent d'Orient se répand-il sur la terre?

25 Qui est-ce qui a ouvert les conduits aux inondations, et le chemin à l'éclair des tonnerres,

26 Pour faire pleuvoir sur une terre où il n'y a personne, et sur le désert où il ne demeure aucun homme.

27 Pour arroser abondamment les lieux solitaires et déserts, et pour faire pousser le germe de l'herbe?

28 La pluie n'a-t-elle point de père? ou qui est-ce qui produit les gouttes de la rosée?

29 Du ventre de qui sort la glace? et qui est-ce qui engendre le frimas du ciel?

30 Les eaux se cachent étant durcies comme une pierre, et le dessus de l'abîme se prend.

31 Pourrais-tu retenir les délices de la Poussinière, ou faire lever les tempêtes [qu'excite] la constellation d'Orion?

32 Peux-tu faire lever en leur temps les signes du Zodiaque? et conduire la petite Ourse avec les étoiles?

33 Connais-tu l'ordre des cieux, et disposeras-tu de leur gouvernement sur la terre?

34 Crieras-tu à haute voix à la nuée, afin qu'une abondance d'eaux t'arrose?

35 Enverras-tu les foudres de sorte qu'elles partent, et te disent : Nous voici?

36 Qui est-ce qui a mis la sagesse dans les reins? ou qui a donné au cœur l'intelligence?

37 Qui est-ce qui a assez d'intelligence pour compter les nuées, et pour placer les outres des cieux,

38 Quand la poudre est détrempée par les eaux qui l'arrosent, et que les fentes [de la terre] viennent à se rejoindre?

1 Bấy giờ, từ giữa cơn gió trốt, Đức Chúa Trời đáp cùng Gióp rằng:

2 Kẻ nầy là ai dám dùng các lời không tri thức, Mà làm cho mờ ám các mưu định ta?

3 Khá thắt lưng người như kẻ dõng sĩ; Ta sẽ hỏi ngươi, ngươi sẽ chỉ dạy cho ta!

4 Khi ta đặt nền trái đất, thì ngươi ở đâu? Nếu ngươi thông sáng, hãy tỏ bày đi.

5 Ai đã định độ lượng nó, Và giăng dây mực trên nó, ngươi có biết chăng?

6 Nền nó đặt trên chi? Ai có trồng hòn đá góc của nó?

7 Trong khi ấy các sao mai đồng hát hòa nhau, Và các con trai Đức Chúa Trời cất tiếng reo mừng.

8 Vả lại, khi biển bể bờ và cất ra khỏi lòng đất, Ai đã lấy các cửa mà ngăn đóng nó lại?

9 Khi ấy ta ban cho nó mây làm áo xống, Lấy tăm tối làm khăn vấn của nó;

10 Ta định giới hạn cho nó, Đặt then chốt và cửa của nó,

11 Mà rằng: Mầy đến đây, chớ không đi xa nữa, Các lượn sóng kiêu ngạo mầy phải dừng lại tại đây!

12 Từ khi ngươi sanh, ngươi há có sai khiến buổi sáng, Và phân định chỗ cho hừng đông,

13 Để nó chiếu đến bốn bề trái đất, Và đuổi rảy kẻ gian ác khỏi nó chăng?

14 Trái đất biến hình như đất sét dưới dấu ấn, Và mọi vật hiện ra trau giồi như bằng áo.

15 Sự sáng đã cất khỏi kẻ ác, Cánh tay chúng nó giơ lên, đã bị gãy rồi.

16 Chớ thì ngươi có thấu đến nguồn của biển sao? Há có bước dưới đáy của vực sâu chăng?

17 Cửa âm phủ há có bày ra trước mặt ngươi chớ? Có thấy các cửa của bóng sự chết chăng?

18 Lằn mắt ngươi có thấu đến nơi khoan khoát minh mông của đất chăng? Nếu ngươi biết các điều đó, hãy nói đi.

19 Con đường dẫn đến nơi ở của ánh sáng là đâu? Còn nơi của tối tăm thì ở đâu?

20 Chớ thì ngươi có thế dẫn nó lại vào địa giới nó sao? Có biết các đường lối của nhà nó ở chăng?

21 Không sai, người biết mà! Vì ngươi đã sanh trước khi ấy, Số ngày ngươi lấy làm nhiều thay

22 Ngươi có vào các kho tuyết chăng? Có thấy nơi chứa mưa đá,

23 Mà ta đã để dành cho thì hoạn nạn, Cho ngày chiến trận và giặc giã chăng?

24 Anh sáng phân ra bởi đường nào, Và gió đông theo lối nào mà thổi ra trên đất?

25 Ai đào kính cho nước mưa chảy, Phóng đường cho chớp nhoáng của sấm sét,

26 Để mưa xuống đất bỏ hoang, Và trên đồng vắng không có người ở;

27 Đặng tưới đất hoang vu, mong quạnh, Và làm cho các chồi cây cỏ mọc lên?

28 Mưa có cha chăng? Ai sanh các giọt sương ra?

29 Nước đá ra bởi lòng của ai? Ai đẻ ra sương móc của trời?

30 Nước đông lại như đá, rồi ẩn bí, Và mặt vực sâu trở thành cứng.

31 Ngươi có thế riết các dây chằng Sao rua lại, Và tách các xiềng Sao cầy ra chăng?

32 Ngươi có thế làm cho các cung Huỳnh đạo ra theo thì, Và dẫn đường cho Bắc đẩu với các sao theo nó chăng?

33 Người có biết luật của các từng trời sao? Có thể lập chủ quyền nó dưới đất chăng?

34 Ngươi có thế cất tiếng mình la lên cùng mây, Khiến cho mưa tuôn xuống thân ngươi chăng?

35 Ngươi có thế thả chớp nhoáng ra, Để nó đi, và đáp với ngươi rằng: Thưa, chúng tôi đây?

36 Ai có đặt khôn ngoan trong lòng, Và ban sự thông sáng cho trí não?

37 Ai nhờ sự khôn ngoan mà đếm được các mây? Khi bụi đất chảy như loài kim tan ra,

38 Và các cục đất dính lại nhau, Ai nghiêng đổ những bình nước của các từng trời?

39 (39 -1) Khi mẹ con sư tử nằm phục nơi hang, Khi rình trong bụi-rậm nó,

40 (39 -2) Há có phải ngươi săn mồi cho sư tử cái, Và làm cho sư tử con đói được no sao?

41 (39 -3) Ai sắm đồ ăn cho quạ, Khi con nhỏ nó kêu la cùng Đức Chúa Trời, Và bay đi đây đó không đồ ăn?