1 After this opened Job his mouth, and cursed his day.
2 And Job answered and said:
3 Let the day perish wherein I was born,
And the night which said, There is a man-child conceived.
4 Let that day be darkness;
Let not God from above seek for it,
Neither let the light shine upon it.
5 Let darkness and the shadow of death claim it for their own;
Let a cloud dwell upon it;
Let all that maketh black the day terrify it.
6 As for that night, let thick darkness seize upon it:
Let it not rejoice among the days of the year;
Let it not come into the number of the months.
7 Lo, let that night be barren;
Let no joyful voice come therein.
8 Let them curse it that curse the day,
Who are ready to rouse up leviathan.
9 Let the stars of the twilight thereof be dark:
Let it look for light, but have none;
Neither let it behold the eyelids of the morning:
10 Because it shut not up the doors of my mother’s womb,
Nor hid trouble from mine eyes.
11 Why died I not from the womb?
Why did I not give up the ghost when my mother bare me?
12 Why did the knees receive me?
Or why the breasts, that I should suck?
13 For now should I have lain down and been quiet;
I should have slept; then had I been at rest,
14 With kings and counsellors of the earth,
Who built up waste places for themselves;
15 Or with princes that had gold,
Who filled their houses with silver:
16 Or as a hidden untimely birth I had not been,
As infants that never saw light.
17 There the wicked cease from troubling;
And there the weary are at rest.
18 There the prisoners are at ease together;
They hear not the voice of the taskmaster.
19 The small and the great are there:
And the servant is free from his master.
20 Wherefore is light given to him that is in misery,
And life unto the bitter in soul;
21 Who long for death, but it cometh not,
And dig for it more than for hid treasures;
22 Who rejoice exceedingly,
And are glad, when they can find the grave?
23 Why is light given to a man whose way is hid,
And whom God hath hedged in?
24 For my sighing cometh before I eat,
And my groanings are poured out like water.
25 For the thing which I fear cometh upon me,
And that which I am afraid of cometh unto me.
26 I am not at ease, neither am I quiet, neither have I rest;
But trouble cometh.
1 Sau việc ấy, Gióp mở miệng rủa ngày sanh mình.
2 Gióp bèn cất tiếng nói rằng:
3 Ngày ta đã sanh ra, khá hư mất đi; Còn đêm đã nói rằng: Có được thai dựng một con trai, hãy tiêu diệt đi!
4 Nguyện ngày ấy bị ra tăm tối! Nguyện Đức Chúa Trời từ trên cao chớ thèm kể đến, Và ánh sáng đừng chiếu trên nó!
5 Chớ gì tối tăm và bóng sự chết nhìn nhận nó, Ang mây kéo phủ trên nó, Và nhựt thực làm cho nó kinh khiếp.
6 Nguyện sự tối tăm mịt mịt hãm lấy đêm ấy; Chớ cho nó đồng lạc với các ngày của năm; Đừng kể nó vào số của các tháng!
7 Phải, nguyện cho đêm ấy bị son sẻ; Tiếng vui cười chớ vang ra trong khoảng nó!
8 Ai hay rủa sả ngày, và có tài chọc Lê-vi -a-than dậy, Hãy rủa sả nó!
9 Nguyện sao chạng vạng đêm ấy phải tối tăm; Nó mong ánh sáng, mà ánh sáng lại chẳng có, Chớ cho nó thấy rạng đông mở ra!
10 Bởi vì đêm ấy không bế cửa lòng hoài thai ta, Chẳng có giấu sự đau đớn khỏi mắt ta.
11 Nhân sao tôi chẳng chết từ trong tử cung? Nhân sao không tắt hơi khi lọt lòng mẹ.?
12 Cớ sao hai đầu gối đỡ lấy tôi, Và vú để cho tôi bú?
13 Bằng chẳng vậy, bây giờ ắt tôi đã nằm an tịnh, Được ngủ và nghỉ ngơi
14 Cùng các vua và mưu sĩ của thế gian, Đã cất mình những lăng tẩm;
15 Hoặc với các quan trưởng có vàng, Và chất bạc đầy cung điện mình.
16 Hoặc tôi chẳng hề có, như một thai sảo biệt tăm, Giống các con trẻ không thấy ánh sáng.
17 Ở đó kẻ hung ác thôi rày rạc, Và các người mỏn sức được an nghỉ;
18 Ở đó những kẻ bị tù đồng nhau được bình tịnh, Không còn nghe tiếng của kẻ hà hiếp nữa.
19 Tại nơi ấy nhỏ và lớn đều ở cùng nhau, Và kẻ tôi mọi được phóng khỏi ách chủ mình.
20 Cớ sao ban ánh sáng cho kẻ hoạn nạn, Và sanh mạng cho kẻ có lòng đầy đắng cay?
21 Người như thế mong chết, mà lại không được chết; Cầu thác hơn là tìm kiếm bửu vật giấu kín;
22 Khi người ấy tìm được mồ mả, Thì vui vẻ và nức lòng mừng rỡ thay,
23 Người nào không biết đường mình phải theo, Và bị Đức Chúa Trời vây bọc bốn bên, sao lại được sự sống?
24 Vì trước khi ăn, tôi đã than siếc, Tiếng kêu vang tôi tuôn tôi như nước.
25 Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Điều tôi kinh khủng lại xảy ra cho tôi.
26 Tôi chẳng được an lạc, chẳng được bình tịnh, chẳng được an nghỉ; Song nỗi rối loạn đã áp đến!