1 Yea, at this my heart trembleth,

And is moved out of its place.

2 Hear, oh, hear the noise of his voice,

And the sound that goeth out of his mouth.

3 He sendeth it forth under the whole heaven,

And his lightning unto the ends of the earth.

4 After it a voice roareth;

He thundereth with the voice of his majesty;

And he restraineth not the lightnings when his voice is heard.

5 God thundereth marvellously with his voice;

Great things doeth he, which we cannot comprehend.

6 For he saith to the snow, Fall thou on the earth;

Likewise to the shower of rain,

And to the showers of his mighty rain.

7 He sealeth up the hand of every man,

That all men whom he hath made may know it.

8 Then the beasts go into coverts,

And remain in their dens.

9 Out of the chamber of the south cometh the storm,

And cold out of the north.

10 By the breath of God ice is given;

And the breadth of the waters is straitened.

11 Yea, he ladeth the thick cloud with moisture;

He spreadeth abroad the cloud of his lightning:

12 And it is turned round about by his guidance,

That they may do whatsoever he commandeth them

Upon the face of the habitable world,

13 Whether it be for correction, or for his land,

Or for lovingkindness, that he cause it to come.

14 Hearken unto this, O Job:

Stand still, and consider the wondrous works of God.

15 Dost thou know how God layeth his charge upon them,

And causeth the lightning of his cloud to shine?

16 Dost thou know the balancings of the clouds,

The wondrous works of him who is perfect in knowledge?

17 How thy garments are warm,

When the earth is still by reason of the south wind?

18 Canst thou with him spread out the sky,

Which is strong as a molten mirror?

19 Teach us what we shall say unto him;

For we cannot set our speech in order by reason of darkness.

20 Shall it be told him that I would speak?

Or should a man wish that he were swallowed up?

21 And now men see not the light which is bright in the skies;

But the wind passeth, and cleareth them.

22 Out of the north cometh golden splendor:

God hath upon him terrible majesty.

23 Touching the Almighty, we cannot find him out:

He is excellent in power;

And in justice and plenteous righteousness he will not afflict.

24 Men do therefore fear him:

He regardeth not any that are wise of heart.

1 Phải, trái tim tôi run sợ vì sự đó, Nó nhảy động dời khỏi chỗ nó.

2 Khá nghe, khá nghe giọng vang dầy của tiếng Ngài, Và tiếng ầm ầm ra khỏi miệng Ngài!

3 Ngài khiến nó dội dưới các từng trời, Và chớp nhoáng Ngài chiếu đến cùng trái đất.

4 Kế liền có tiếng ầm ầm, Ngài phát tiếng oai nghi và sấm rền ra, Và khi nổi tiếng Ngài lên, thì không cầm giữ chớp nhoáng lại.

5 Đức Chúa Trời phát tiếng và sấm rền ra lạ kỳ; Ngài là những công việc lớn lao mà chúng ta hiểu không nổi?

6 Vì Ngài phán với tuyết rằng: Hãy sa xuống đất! Và cũng phán vậy cho trận mưa mây và mưa lớn.

7 Ngài niêm phong tay của mọi người, Để mọi người Ngài đã dựng nên biết được công việc của Ngài.

8 Khi ấy các thú vật rừng rút trong hang nó, Và ở trong hầm của chúng nó.

9 Từ các lầu các phương nam bão tuôn tới, Và gió bắc dẫn lạnh lẽo đến.

10 Nước đá thành ra bởi hơi thở của Đức Chúa Trời; Bề rộng của nước đông đặc lại.

11 Ngài chứa nước trong mây, Và giăng ra các mây chớp nhoáng của Ngài;

12 Nhờ Ngài dẫn dắt, nó bay vận khắp tứ phương, Đặng làm xong công việc mà Ngài phán biểu nó làm trên khắp trái đất.

13 Ngài sai mây hoặc để giáng họa, hoặc để tưới đất, Hoặc để làm ơn cho loài người.

14 Hỡi Gióp, hãy nghe lời nầy, Khá đứng yên, suy nghĩ về các việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời.

15 Ong có biết cách nào Đức Chúa Trời sắp đặt các việc ấy chăng? Cách nào Ngài chiếu lòa chớp nhoáng của mây Ngài chăng?

16 Ong có biết mây cân bình sao chăng? Có hiểu công việc diệu kỳ của Đấng có trí huệ trọn vẹn sao chăng?

17 Có biết cớ sao quần áo ông nóng, Khi Ngài lấy gió nam mà làm cho trái đất được an tịnh?

18 Ong có thế trải bầu trời ra với Đức Chúa Trời chăng? Nó vốn vững chắc như một tấm kính đúc.

19 Hãy dạy cho chúng tôi biết điều chúng tôi phải thưa cùng Ngài; Vì tại sự dốt nát, chúng tôi chẳng biết bày lời gì với Ngài.

20 Người ta há sẽ thuật với Đức Chúa Trời rằng tôi muốn thưa với Ngài sao? Nếu ai nói với Ngài, quả hẳn sẽ bị nuốt đi.

21 Bây giờ, người ta không thấy sự sáng chói lòa, nó đã ẩn trong mây; Nhưng gió thổi qua xô mây đi và trời trong trẻo lại.

22 Ráng vàng từ phương Bắc đến; Nơi Đức Chúa Trời có oai nghiêm đáng sợ thay!

23 Luận về Đấng Toàn năng, ta không tìm thấy đến Ngài được: Ngài vốn rất quyền năng, rất chánh trực và công bình cực điểm, không hề hà hiếp ai.

24 Bởi cớ ấy nên loài người kính sợ Ngài; Ngài không đoái đến kẻ nào tưởng mình có lòng khôn ngoan.