1 雅各继续他的路程, 神的众使者遇见他。(本节在《马索拉抄本》为32:2)

2 雅各看见他们, 就说: "这是 神的军队。"于是给那地方起名叫玛哈念。

3 雅各先派使者到西珥地, 就是以东的地区, 他的哥哥以扫那里去,

4 吩咐他们说: "你们要对我主以扫这样说: ‘你的仆人雅各这样说: 我在拉班那里寄居, 一直到现在。

5 我拥有牛、驴、羊群、仆婢, 现在派人来报告我主, 希望得到你的欢心。’"

6 使者回到雅各那里说: "我们到了你哥哥以扫那里, 他带着四百人, 正迎着你来。"

7 雅各感到非常惧怕和焦虑, 就把随行的人、羊群、牛群和骆驼, 分成两队,

8 心里想: "即使以扫来击杀这一队, 余下的一队还可以逃脱。"

9 雅各说: "耶和华, 我祖亚伯拉罕的 神, 我父以撒的 神啊, 你曾经对我说过: ‘回到你自己的故乡, 到你的亲族那里去, 我必厚待你。’

10 你向你仆人所施的一切慈爱和信实, 我实在不配得。从前我只拿着我的手杖过这约旦河; 现在我却拥有这两队人马了。

11 求你救我脱离我哥哥以扫的手, 因为我怕他来击杀我, 连母亲和孩子也击杀了。

12 你曾经说过: ‘我必厚待你, 使你的后裔好像海边的沙一样, 多到不可胜数。’"

13 那天晚上, 雅各在那里过夜。然后从他所拥有的牲畜中, 取出一部分, 作为给他哥哥以扫的礼物,

14 就是母山羊二百只、公山羊二十只、母绵羊二百只、公绵羊二十只、

15 哺乳的母骆驼三十匹, 各带着驹子, 母牛四十头、公牛十头、母驴二十头、公驴十头。

16 雅各把这些分成一队一队, 交在仆人的手里, 又对仆人说: "你们先过去, 每队之间要留一段距离。"

17 他又吩咐走在最前的仆人说: "我哥哥以扫遇见你的时候, 如果问你: ‘你的主人是谁?你要到哪里去?在你前面的这些牲畜是谁的?’

18 你就要回答: ‘是你仆人雅各的, 是送给我主以扫的礼物, 他自己也在我们后面。’"

19 他又吩咐第二个、第三个和所有跟在队伍后面的人说: "你们遇见以扫的时候, 都要这样对他说。

20 你们还要说: ‘你的仆人雅各在我们后面。’"因为他心里想: "我先送礼物去, 借此与他和解, 然后再与他见面, 或者他会原谅我。"

21 于是礼物先过去了; 那天晚上雅各在营中过夜。

22 雅各那夜起来, 带着他的两个妻子、两个婢女和十一个孩子, 都过了雅博渡口。

23 他带着他们, 先打发他们过河, 然后又打发他所有的都过去。

24 只留下雅各一人, 有一个人来与他摔角, 直到天快亮的时候。

25 那人见自己不能胜过他, 就在他的大腿窝上打了一下。于是, 雅各与那人摔角的时候, 大腿窝脱了节。

26 那人说: "天快亮了, 让我走吧。"雅各说: "如果你不给我祝福, 我就不让你走。"

27 那人问他: "你叫什么名字?"他回答: "雅各。"

28 那人说: "你的名字不要再叫雅各, 要叫以色列, 因为你与 神与人较力, 都得了胜。"

29 雅各问他, 说: "请把你的名告诉我。"那人回答: "为什么问我的名呢?"他就在那里给雅各祝福。

30 于是, 雅各给那地方起名叫毗努伊勒, 意思说: "我面对面看见了 神, 我的性命仍得保全。"

31 雅各经过毗努伊勒的时候, 太阳刚刚出来, 照在他身上。他因为大腿的伤, 跛脚行走。

32 因此, 以色列人直到现在都不吃大腿窝上的筋, 因为那人在雅各的大腿窝上的筋打了一下。

1 Gia-cốp cứ đi đường, có thiên sứ Đức Chúa Trời gặp người.

2 Khi Gia-cốp thấy các vị nầy, nói rằng: Ay là trại quân của Đức Chúa Trời! Nên người đặt tên chỗ đó là Ma-ha-na-im.

3 Gia-cốp sai sứ giả đến trước cùng Ê-sau, anh mình, trong xứ Sê -i-rơ thuộc về địa-phận Ê-đôm;

4 người bèn dặn rằng: Các ngươi hãy thưa cùng Ê-sau, chúa ta như vầy: Gia-cốp, kẻ tôi tớ chúa, có nói như vầy rằng: Tôi đã ngụ tại nhà La-ban đến ngày nay;

5 có bò, lừa, chiên, tôi trai, tớ gái; vậy, xin sai đi nói cho chúa hay trước, hầu cho nhờ được ơn trước mặt chúa tôi.

6 Các sứ giả trở về nói cùng Gia-cốp rằng: Chúng tôi đã đi đến Ê-sau, anh của chủ; nầy người đương đem bốn trăm người đến để rước chủ.

7 Gia-cốp rất sợ hãi và sầu não, bèn chia các dân đi theo, cùng các bầy chiên, bò, lạc đà ra làm hai đội, mà rằng:

8 Nếu Ê-sau đến hãm đánh một trong hai đội, thì đội còn lại sẽ thoát được.

9 Đoạn, Gia-cốp cầu rằng: Hỡi Đức Chúa Trời của tổ phụ Ap-ra-ham tôi! Đức Chúa Trời của cha Y-sác tôi, tức là Đức Giê-hô-va! Ngài có phán dạy tôi rằng: Hãy trở về xứ ngươi và nơi bà con ngươi, rồi ta sẽ làm ơn cho ngươi!

10 Tôi lấy làm hèn mọn không đáng chịu các ân huệ và các điều thành thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi tớ Ngài; vì lúc trước khi qua sông Giô-đanh chỉ có cây gậy tôi, mà ngày nay tôi lại trở nên hai đội quân nầy.

11 Vậy, cầu xin Đức Chúa Trời giải cứu tôi khỏi tay Ê-sau, anh tôi, vì e người đến đánh tôi và đánh luôn mẹ với con nữa.

12 Vả, Ngài có nói rằng: Quả thật vậy, ta sẽ làm ơn cho ngươi, và làm cho dòng dõi ngươi đông như cát bãi biển, người ta sẽ không biết sao đếm được, vì đông đúc quá.

13 Người ở ban đêm tại đó, lấy các vật có hiện trong tay để làm một của lễ dâng cho Ê-sau, anh mình,

14 là hai trăm dê cái và hai chục dê đực; hai trăm chiên cái và hai chục chiên đực;

15 ba chục lạc đà cái có con đương bú, bốn chục bò cái và mười bò đực; hai chục con lừa cái và mười lừa con.

16 Rồi, giao mỗi bầy riêng ra nơi tay đầy tớ mình và dặn rằng: Các ngươi hãy đi trước ta và dẫn bầy nầy cách một khoảng đến bầy kia.

17 Người dặn tên dẫn bầy đi trước hết như vầy: Khi Ê-sau, sanh ta, gặp và hỏi ngươi rằng: Ngươi ở với ai, đi đâu, và bầy súc vật trước mặt ngươi đó thuộc về ai?

18 thì hãy thưa rằng: Của Gia-cốp, kẻ tôi tớ chúa; ấy là một lễ gởi dâng cho Ê-sau, chúa tôi; và nầy, chánh mình người đương theo sau.

19 Gia-cốp cũng dặn y lời cho tên dẫn bầy thứ nhì, thứ ba và hết thảy người theo coi chừng các bầy, và lại nói: Khi gặp Ê-sau, các ngươi hãy nhớ lời đó,

20 và nói như vầy: Nầy, Gia-cốp, kẻ tôi tớ chúa, đương theo sau chúng tôi. Vì người thầm nghĩ rằng: Mình đem lễ nầy dâng trước cho Ê-sau nguôi giận đã, rồi mình sẽ giáp mặt sau; có lẽ người tiếp rước mình một cách thuận hiệp đó.

21 Vậy, lễ nầy đem đi trước, còn người, đêm đó ở lại trại.

22 Ban đêm, người thức dậy, dẫn hai vợ, hai tên đòi và mười một đứa con mình đi qua rạch Gia-bốc.

23 Người đem họ qua rạch, và hết thảy của cải mình qua nữa.

24 Vả, một mình Gia-cốp ở lại; thì có một người vật lộn với mình được rạng đông.

25 Khi người đó thấy mình không thắng nổi, bèn đánh vào xương hông Gia-cốp; xương hông liền trặt trong khi vật lộn.

26 Người đó bèn nói: Trời đã rạng đông rồi; thôi để cho ta đi; nhưng Gia-cốp đáp rằng: Tôi chẳng cho người đi đâu, nếu người không ban phước cho tôi.

27 Người đó hỏi: Tên ngươi là chi? Đáp rằng: Tên tôi là Gia-cốp.

28 Người lại nói: Tên ngươi sẽ chẳng làm Gia-cốp nữa, nhưng tên là Y-sơ-ra-ên, vì ngươi đã có vật lộn cùng Đức Chúa Trời và người ta; ngươi đều được thắng.

29 Gia-cốp hỏi: Xin cho tôi biết tên người. Đáp rằng: Làm sao ngươi hỏi tên ta? Rồi người nầy ban phước cho Gia-cốp tại đó.

30 Gia-cốp đặt tên chỗ đó là Phê-ni-ên, và nói rằng: Tôi đã thấy Đức Chúa Trời đối mặt cùng tôi và linh hồn tôi được giải cứu.

31 Khi qua nơi Phi-ni-ên, thấy mặt trời mọc rồi; và người đi giẹo cẳng.

32 Bởi cớ đó, cho đến ngày nay dân Y-sơ-ra-ên chẳng bao giờ ăn gân bắp vế của lối xương hông; vì người đó có đánh vào xương hông Gia-cốp, nơi gân của bắp vế.