1 过了两年, 法老作了一个梦, 梦见自己站在河边。

2 有七头母牛从河里上来, 又健美又肥壮, 在芦苇中吃草。

3 接着, 又有另外七头母牛从河里上来, 又丑陋又瘦弱, 站在岸上其他母牛旁边。

4 这些丑陋瘦弱的母牛, 竟把那些健美肥壮的母牛吃掉, 法老就醒了。

5 他又睡着, 作了第二个梦, 梦见一根麦茎, 长出七个麦穗, 又肥壮又美好。

6 接着, 又长出七个麦穗, 又干瘦又被东风吹焦了。

7 这些干瘦的麦穗, 竟把那七个又肥壮又饱满的麦穗吞下去, 法老就醒了, 原来是一个梦。

8 到了早晨, 法老心里烦乱, 就派人去把埃及所有的术士和智慧人都召了来; 法老把自己的梦告诉他们, 但是没有人能替法老解梦。

9 那时酒政告诉法老说: "我今日想起了我的过错。

10 从前法老恼怒臣仆, 把我和膳长关在军长府的监房里。

11 我们二人在同一夜都作了梦; 我们的梦各有不同的解释。

12 在那里有一个希伯来的少年人与我们在一起, 他是军长的仆人, 我们把梦告诉了他, 他就替我们解梦, 各人的梦有不同的解释。

13 结果, 事情都照着他给我们的解释实现了: 我恢复了原职, 膳长却被挂起来。"

14 法老于是派人去召约瑟。他们就急忙把约瑟从监里带出来。他剃了头、刮了脸、换了衣服, 就进去见法老。

15 法老对约瑟说: "我作了一个梦, 没有人能够解释。我听见人说, 你听了梦, 就能解释。"

16 约瑟回答法老, 说: "解梦不在于我, 但 神必给法老一个吉祥的解答。"

17 法老告诉约瑟: "在梦里我看见我站在河边。

18 有七头母牛从河里上来, 又肥壮又健美, 在芦苇中吃草。

19 接着, 又有另外七头母牛上来, 又软弱又消瘦又十分丑陋, 在埃及全地我没有见过这样丑陋的牛。

20 这又消瘦又丑陋的母牛, 竟把先前七头肥壮的母牛吃掉。

21 它们吃了以后, 却看不出它们是吃掉了肥牛, 因为它们丑陋的样子仍是与先前一样。我就醒了。

22 在梦里我又看见一根麦茎, 长出七个麦穗, 又饱满又美好。

23 接着, 又长出了七个麦穗, 又枯干又干瘦又被东风吹焦了。

24 这些干瘦的麦穗, 竟把那七个美好的麦穗吞下去。我把梦告诉了术士, 但是没有人能替我解答。"

25 约瑟对法老说: "法老的梦都是同一个意思, 神已经把所要作的事告诉法老了。

26 七头美好的母牛是七年, 七个美好的麦穗也是七年; 两个梦都是同一个意思。

27 那接着上来的七头又消瘦又丑陋的母牛是七年, 那七个不结实、被东风吹焦了的麦穗也是七年, 都是七年饥荒。

28 这就是我对法老所说: 神要作的事, 他已经向法老显明了。

29 看哪, 埃及全地必有七年大丰收。

30 接着又必有七年饥荒; 甚至埃及地所有的丰收都被人忘记了, 饥荒必把这地毁灭。

31 因为接着而来的饥荒太严重了, 使人不觉得这地有过丰收。

32 至于法老两次作梦, 是因为 神已经命定这事, 并且要快快地实行。

33 因此, 法老要找一个有见识有智慧的人, 派他管理埃及地。

34 法老要这样行, 在国中指派官员, 当七年丰收的时候, 征收埃及地出产的五分之一。

35 又叫他们把将要来的七个丰年的粮食收集起来, 积蓄五谷归在法老的手下, 收在各城里作粮食。

36 这些粮食要储存起来, 可以应付将来埃及地的七年饥荒, 免得这地被饥荒所灭。"

37 法老和他的臣仆, 都赞同这件事。

38 于是法老对臣仆说: "像这样的人, 有 神的灵在他里面, 我们怎能找得着呢?"

39 法老对约瑟说: " 神既然把这事指示了你, 就再没有人像你这样有见识有智慧了。

40 你可以掌管我的家, 我的人民都要听从你的话; 只有在王位上我比你大。"

41 法老又对约瑟说: "你看, 我任命你治理埃及全地。"

42 于是, 法老脱下他手上打印的戒指, 戴在约瑟的手上; 给他穿上细麻的衣服, 把金颈链挂在他的颈项上;

43 又叫约瑟坐在他的副车, 有人在他前面喊着: "跪下。"这样, 法老任命了约瑟治理埃及全地。

44 法老对约瑟说: "我是法老, 但在埃及全地, 如果没有你的许可, 没有人可以随意作事。"

45 法老给约瑟起名叫撒发那忒.巴内亚, 又把安城的祭司波提非拉的女儿亚西纳, 给约瑟为妻。约瑟出去巡行埃及全地。

46 约瑟侍立在埃及王法老面前的时候, 年三十岁。约瑟从法老面前出来, 遍行埃及全地。

47 在七个丰年的时候, 地里的出产非常丰盛。

48 约瑟把埃及七个丰年的一切粮食都收集起来, 把粮食存放在城中; 各城周围田地所出的粮食, 也存放在各城中。

49 约瑟积蓄了极多的五谷, 好像海沙那样多, 甚至他不再记下数量, 因为实在无法计算。

50 在荒年还没有来到以前, 约瑟生了两个儿子, 是安城的祭司波提非拉的女儿亚西纳给约瑟生的。

51 约瑟给长子起名叫玛拿西, 因为他说: " 神使我忘记我所有的困苦, 以及我父的全家。"

52 他给次子起名叫以法莲, 因为他说: " 神使我在受苦之地繁盛起来。"

53 埃及地的七年丰收一结束,

54 七年饥荒就随着来了, 正像约瑟所说的一样。各地都有饥荒, 只有埃及全地仍有粮食,

55 等到埃及全地也要挨饿的时候, 人民就向法老求粮。法老对所有的埃及人说: "你们到约瑟那里去, 他吩咐你们什么, 你们就作什么。"

56 当时饥荒遍及全国, 约瑟就开了所有的粮仓, 把粮食卖给埃及人, 因为埃及地的饥荒非常严重。

57 各地的人都到埃及去, 向约瑟买粮, 因为各地的饥荒都非常严重。

1 Cách hai năm sau, Pha-ra-ôn nằm chiêm bao thấy mình đứng bên bờ sông.

2 Nầy đâu dưới sông đi lên bảy con bò mập và tốt, ăn cỏ trong bung.

3 Rồi nầy, bảy con bò khác, xấu dạng, gầy guộc, ở dưới sông đi theo lên sau, đến đứng gần các con bò trước trên bờ sông.

4 Bảy con bò xấu dạng, gầy guộc nuốt bảy con bò mập tốt. Pha-ra-ôn bèn thức giấc.

5 Vua nằm ngủ lại, chiêm bao lần thứ nhì, thấy bảy gié lúa chắc, tốt tươi, mọc chung trên một cộng rạ.

6 Kế đó, bảy gié lúa khác lép và bị gió đông thổi háp, mọc theo bảy gié lúa kia.

7 Bảy gié lúa lép nuốt bảy gié lúa chắc. Pha-ra-ôn bèn thức giấc; và nầy, thành ra một điềm chiêm bao.

8 Sáng mai, tâm thần người bất định, truyền đòi các pháp-sư và các tay bác sĩ xứ Ê-díp-tô đến, thuật lại điềm chiêm bao mình cho họ nghe; nhưng chẳng có ai bàn được điềm chiêm bao đó cho vua hết.

9 Quan tửu chánh bèn tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Bây giờ, tôi nhớ đến lỗi của tôi.

10 Ngày trước, bệ hạ nổi giận cùng quần thần, có cầm ngục quan thượng thiện và tôi nơi dinh quan thị vệ.

11 Trong lúc đó, cùng một đêm kia, chúng tôi có thấy điềm chiêm bao, chiêm bao mỗi người đều có ý nghĩa riêng rõ ràng.

12 Tại đó, cùng chung ngục, có một người Hê-bơ-rơ, còn trẻ, kẻ gia-đinh của quan thị vệ; chúng tôi thuật lại cho chàng nghe điềm chiêm bao của mình; chàng bàn rõ ra cho ai mỗi chiêm bao nấy.

13 Rồi ra, công việc xảy đến y như lời chàng bàn: bệ hạ phục chức tôi lại, và xử treo quan kia.

14 Pha-ra-ôn bèn sai đi đòi Giô-sép; họ lập tức tha người ra khỏi ngục, cạo mặt mày cho, biểu thay đổi áo xống, rồi vào chầu Pha-ra-ôn.

15 Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Trẫm có thấy một điềm chiêm bao mà chẳng ai bàn ra. Vậy, trẫm nghe rằng khi người ta thuật điềm chiêm bao lại cho, thì ngươi bàn được.

16 Giô-sép tâu rằng: Đó chẳng phải tôi, nhưng ấy là Đức Chúa Trời đem sự bình an đáp cho bệ hạ vậy.

17 Pha-ra-ôn phán rằng: Nầy, trong điềm chiêm bao trẫm đương đứng bên bờ sông.

18 Nầy đâu bảy con bò mập và tốt dưới sông đi lên, đến ăn cỏ trong bưng.

19 Rồi bảy con bò khác xấu dạng gầy guộc đi theo lên sau; thật trẫm chẳng thấy trong xứ Ê-díp-tô nầy có bò xấu dạng như vậy bao giờ.

20 Bảy con bò xấu dạng gầy guộc đó nuốt bảy con bò mập tốt trước kia,

21 nuốt vào bụng, mà dường như không có nuốt, vì các con bò đó vẫn xấu dạng như xưa.

22 Trẫm bèn thức giấc; rồi lại thấy điềm chiêm bao khác, là bảy gié lúa chắc tốt tươi mọc chung trên một cộng rạ.

23 Kế đó, bảy gié lúa khác, khô, lép, bị gió đông thổi háp, mọc theo bảy gié lúa kia;

24 và bảy gié lúa lép đó lại nuốt bảy gié lúa chắc. Trẫm đã thuật điềm chiêm bao nầy cho các pháp-sư, nhưng không ai giải nghĩa ra được.

25 Giô-sép tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Hai điềm chiêm bao của bệ hạ thấy đó đồng một nghĩa mà thôi; Đức Chúa Trời mách cho bệ hạ biết trước những việc Ngài sẽ làm.

26 Bảy con bò mập tốt đó, tức là bảy năm; bảy gié lúa chắc đó cũng là bảy năm. Ay chỉ đồng một điềm chiêm bao vậy.

27 Bảy con bò xấu dạng gầy guộc lên theo sau bảy con bò kia, tức là bảy năm; và bảy gié lúa lép bị gió đông thổi háp đó, tức là bảy năm đói kém.

28 Ay là điều tôi đã tâu cùng bệ hạ rồi: Đức Chúa Trời có cho bệ hạ thấy những việc Ngài sẽ làm.

29 Nầy, trong khắp xứ Ê-díp-tô sẽ có bảy năm được mùa dư dật.

30 Nhưng bảy năm đó lại liền tiếp bảy năm đói kém; dân bổn xứ đều sẽ quên sự dư dật đó, và ách đói kém sẽ làm cho toàn xứ hao mòn.

31 Và vì sự đói kém liên tiếp nầy lớn quá, nên thiên hạ chẳng còn thấy chi về sự dư dật đó nữa.

32 Nếu điềm chiêm bao đến hai lần cho bệ hạ, ấy bởi Đức Chúa Trời đã quyết định điều đó rồi, và Ngài mau mau lo làm cho thành vậy.

33 Bây giờ bệ hạ khá chọn một người thông minh trí-huệ, lập người lên làm đầu trong xứ Ê-díp-tô,

34 cùng lập các ủy viên trong xứ, để góp một phần năm của số thâu vào trong bảy năm được mùa dư dật đó.

35 Họ hãy thâu góp hết thảy mùa màng trong bảy năm được mùa dư dật sẽ đến sau nầy, cùng thâu thập lúa mì sẵn dành cho Pha-ra-ôn, dùng làm lương để dành trong các thành, và họ hãy giữ gìn lấy.

36 Các lương thực nầy phải để dành cho bảy năm đói kém sẽ đến trong xứ Ê-díp-tô, hầu cho xứ nầy khỏi bị diệt bởi sự đói kém đó.

37 Các lời nầy đẹp ý Pha-ra-ôn và quần thần.

38 Pha-ra-ôn phán cùng quần thần rằng: Chúng ta há dễ tìm một người như người nầy, có thần minh của Đức Chúa Trời được sao?

39 Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép rằng: Vì Đức Chúa Trời xui cho ngươi biết mọi việc nầy, thì chẳng còn ai được thông minh trí-huệ như ngươi nữa.

40 Vậy, ngươi sẽ lên cai trị nhà trẫm; hết thảy dân sự của trẫm đều sẽ vâng lời ngươi. Trẫm lớn hơn ngươi chỉ vì ngự ngôi vua mà thôi.

41 Pha-ra-ôn lại phán cùng Giô-sép rằng: Hãy xem! trẫm lập ngươi cầm quyền trên cả xứ Ê-díp-tô.

42 Vua liền cổi chiếc nhẫn trong tay mình, đeo vào tay Giô-sép, truyền mặc áo vải gai mịn, và đeo vòng vàng vào cổ người;

43 rồi, truyền cho lên ngồi sau xe vua, có người đi trước hô rằng: Hãy quì xuống! Ay, Giô-sép được lập lên cầm quyền cả xứ Ê-díp-tô là vậy.

44 Pha-ra-ôn phán cùng Giô-sép: Ta là Pha-ra-ôn, nhưng nếu chẳng có ngươi, thì trong cả xứ Ê-díp-tô không có ai giơ tay đưa chơn lên được.

45 Pha-ra-ôn đặt tên Giô-sép là Xa-phơ-nát-Pha-nê-ách, đưa nàng Ach-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành On, cho người làm vợ. Người thường tuần hành trong xứ Ê-díp-tô.

46 Vả, khi Giô-sép ra mắt Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, thì người đã ba mươi tuổi. Vậy, người từ tạ Pha-ra-ôn mà đi tuần khắp xứ Ê-díp-tô.

47 Trong bảy năm được mùa dư dật, đất sanh sản ra đầy dẫy.

48 Giô-sép bèn thâu góp hết thảy lương thực của bảy năm đó trong xứ Ê-díp-tô, và chứa lương thực nầy khắp các thành; trong mỗi thành, đều dành chứa hoa lợi của các ruộng ở chung quanh thành đó.

49 Vậy, Giô-sép thâu góp lúa mì rất nhiều, như cát nơi bờ biển, cho đến đỗi người ta đếm không được, vì đầy dẫy vô số.

50 Trước khi đến năm đói kém, thì Ach-nát, con gái Phô-ti-phê-ra, thầy cả thành On, sanh cho Giô-sép hai con trai.

51 Giô-sép đặt tên đứa đầu lòng là Ma-na-se, vì nói rằng: Đức Chúa Trời đã làm cho ta quên điều cực nhọc, và cả nhà cha ta.

52 Người đặt tên đứa thứ nhì là Ep-ra-im, vì nói rằng: Đức Chúa Trời làm cho ta được hưng vượng trong xứ mà ta bị khốn khổ.

53 Bảy năm được mùa dư dật trong xứ Ê-díp-tô bèn qua,

54 thì bảy năm đói kém khởi đến, y như lời Giô-sép đã bàn trước. Khắp các xứ khác cũng đều bị đói, nhưng trong cả xứ Ê-díp-tô lại có bánh.

55 Đoạn, cả xứ Ê-díp-tô đều bị đói, dân chúng đến kêu cầu Pha-ra-ôn xin lương. Pha-ra-ôn phán cùng bổn dân rằng: Hãy đi đến Giô-sép, rồi làm theo lời người sẽ chỉ bảo cho.

56 Khi khắp xứ bị đói kém, thì Giô-sép mở mọi kho lúa mà bán cho dân Ê-díp-tô.

57 Xứ càng đói nhiều nữa; vả, vì khắp thế gian đều bị đói quá, nên đâu đâu cũng đổ đến Ê-díp-tô mùa lúa nơi Giô-sép bán.