1 Song bây giờ, kẻ trẻ tuổi hơn tôi nhạo báng tôi, Mà cha họ tôi đã khinh, chẳng khứng để Chung với chó của bầy chiên tôi.
2 Sức mạnh của họ đã hư hại rồi; Vậy, sức lực tay họ dùng làm ích gì cho tôi?
3 Chúng ốm tong vì bị đói kém thiếu thốn, đi gậm cạp đất khô hóc, Từ lâu đã bỏ hoang vắng vẻ.
4 Chúng hái rau sam biển trong bụi cây, Rễ cây giêng giếng làm vật thực cho họ.
5 Chúng bị đuổi đi khỏi giữa loài người; Người ta kêu la chúng như kêu la kẻ trộm.
6 Chúng phải ở trong trũng gớm ghê, Trong hang đất và giữa các hòn đá.
7 Chúng tru thét giữa bụi cây, Nằm lộn lạo nhau dưới các lùm gai.
8 Chúng là con cái kẻ ngu xuẩn, cha họ chẳng tuổi tên, Họ bị đuổi ra khỏi xứ.
9 Còn bây giờ, tôi trở nên lời ca hát của họ, Làm đề cho chuyện trò của họ.
10 Họ gớm ghiếc tôi, xa lánh tôi, Không kiêng nhổ khạc nơi mặt tôi.
11 Bởi vì Đức Chúa Trời đã làm dùn cây cung tôi, và sỉ nhục tôi. Chúng ném hàm khớp khỏi trước mặt tôi.
12 Cái hố lu la nầy dấy lên nơi tay hữu tôi; Chúng xô đẩy chơn tôi, Sửa soạn cho tôi con đường hiểm độc của chúng.
13 Chúng phá hủy đường lối tôi, Giúp vào việc tàn hại tôi; Song chẳng có ai đến tiếp cứu chúng.
14 Chúng do nơi hư lũng lớn mà đến, Xông vào tôi giữa sự đồi tàn.
15 Các sự kinh khủng hãm áp tôi, Đuổi theo sự sang trọng tôi khác nào gió mạnh, Và sự phước hạnh tôi đã qua như đám mây.
16 Bây giờ, linh hồn tôi tan ra trong mình tôi; Các ngày gian nan đã hãm bắt tôi,
17 Đêm soi xương cốt tôi làm nó rời ra khỏi tôi, Đau đớn vẫn cắn rỉa tôi, không ngưng nghỉ chút nào.
18 Vì cớ năng lực lớn của Đức Chúa Trời, áo ngoài tôi hư nát; Năng lực ấy riết khí tôi lại như cổ áo tôi.
19 Đức Chúa Trời có ném tôi xuống bùn, Tôi trở nên giống như bụi và tro.
20 Tôi kêu la cùng Chúa, song Chúa chẳng đáp lời; Tôi đứng tại đó, và Chúa chỉ ngó xem tôi.
21 Chúa trở nên dữ tợn đối với tôi, Lấy năng lực tay Chúa mà rượt đuổi tôi.
22 Chúa cất tôi lên trên cánh gió, Khiến nó đem tôi đi, và tiêu diệt tôi giữa trận bão.
23 Vì tôi biết rằng Chúa sẽ dẫn tôi đến chốn sự chết, Là nơi hò hẹn của các người sống.
24 Song trong khi người nào bị tàn hại, họ há chẳng giơ tay ra sao? Hoặc đương cơn tai nạn, họ há không cất tiếng kêu la ư?
25 Chớ thì tôi không khóc kẻ bị thời thế khó khăn sao? Lòng tôi há chẳng buồn thảm vì kẻ nghèo khổ sao?
26 Tôi đợi chờ phước hạnh, tai họa bèn xảy đến; Tôi trông cậy ánh sáng, tăm tối lại tới cho.
27 Lòng tôi trằn trọc không an nghỉ; Các ngày gian nan xông áp vào tôi.
28 Tôi đi mình mảy bằm đen, nhưng chẳng phải bị nắng ăn; Tôi chổi dậy giữa hội chúng và kêu cầu tiếp cứu.
29 Tôi bèn trở thành anh em của chó rừng, Và bầu bạn của con đà điểu.
30 Da tôi thành đen và rơi ra khỏi mình, Xương cốt tôi bị nóng cháy đi.
31 Vì cớ ấy, tiếng đờn cầm tôi trở nên tiếng ai bi, Và đờn sắt tôi chỉ ra tiếng thảm sầu.
1 And now, laughed at me, Have the younger in days than I, Whose fathers I have loathed to set With the dogs of my flock.
2 Also -- the power of their hands, why [is it] to me? On them hath old age perished.
3 With want and with famine gloomy, Those fleeing to a dry place, Formerly a desolation and waste,
4 Those cropping mallows near a shrub, And broom-roots [is] their food.
5 From the midst they are cast out, (They shout against them as a thief),
6 In a frightful place of valleys to dwell, Holes of earth and clefts.
7 Among shrubs they do groan, Under nettles they are gathered together.
8 Sons of folly -- even sons without name, They have been smitten from the land.
9 And now, their song I have been, And I am to them for a byword.
10 They have abominated me, They have kept far from me, And from before me have not spared to spit.
11 Because His cord He loosed and afflicteth me, And the bridle from before me, They have cast away.
12 On the right hand doth a brood arise, My feet they have cast away, And they raise up against me, Their paths of calamity.
13 They have broken down my path, By my calamity they profit, `He hath no helper.`
14 As a wide breach they come, Under the desolation have rolled themselves.
15 He hath turned against me terrors, It pursueth as the wind mine abundance, And as a thick cloud, Hath my safety passed away.
16 And now, in me my soul poureth itself out, Seize me do days of affliction.
17 At night my bone hath been pierced in me, And mine eyelids do not lie down.
18 By the abundance of power, Is my clothing changed, As the mouth of my coat it doth gird me.
19 Casting me into mire, And I am become like dust and ashes.
20 I cry unto Thee, And Thou dost not answer me, I have stood, and Thou dost consider me.
21 Thou art turned to be fierce to me, With the strength of Thy hand, Thou oppresest me.
22 Thou dost lift me up, On the wind Thou dost cause me to ride, And Thou meltest -- Thou levellest me.
23 For I have known To death Thou dost bring me back, And [to] the house appointed for all living.
24 Surely not against the heap Doth He send forth the hand, Though in its ruin they have safety.
25 Did not I weep for him whose day is hard? Grieved hath my soul for the needy.
26 When good I expected, then cometh evil, And I wait for light, and darkness cometh.
27 My bowels have boiled, and have not ceased, Gone before me have days of affliction.
28 Mourning I have gone without the sun, I have risen, in an assembly I cry.
29 A brother I have been to dragons, And a companion to daughters of the ostrich.
30 My skin hath been black upon me, And my bone hath burned from heat,
31 And my harp doth become mourning, And my organ the sound of weeping.