1 Vậy, hãy kêu la! Có ai đáp lời ông chăng? Ong sẽ trở lại cùng đấng nào trong các thánh?

2 Vì nổi sầu thảm giết người ngu muội, Sự đố kỵ làm chết kẻ đơn sơ.

3 Tôi có thấy kẻ ngu muội châm rễ ra; Nhưng thình lình tôi rủa sả chỗ ở của hắn.

4 Con cái hắn không được an nhiên, Bị chà nát tại cửa thành, chẳng có ai giải cứu;

5 Người đói khát ăn mùa màng hắn, Đến đỗi đoạt lấy ở giữa bụi gai, Và bẫy gài rình của cải hắn.

6 Vì sự hoạn nạn chẳng phải từ bụi cát sanh ra, Sự khốn khó chẳng do đất nảy lên;

7 Nhưng loài người sanh ra để bị khốn khó, Như lằn lửa bay chớp lên không.

8 Song tôi, tôi sẽ tìm cầu Đức Chúa Trời, Mà phó duyên cớ tôi cho Ngài;

9 Ngài làm công việc lớn lao, không sao dò xét được, Làm những sự kỳ diệu, không thể đếm cho đặng;

10 Ngài ban mưa xuống mặt đất, Cho nước tràn đồng ruộng,

11 Nhắc lên cao những kẻ bị hạ xuống, Và cứu đỡ những người buồn thảm cho được phước hạnh.

12 Ngài làm bại mưu kế của người quỉ quyệt, Khiến tay chúng nó chẳng làm xong được việc toan định của họ.

13 Ngài bắt kẻ khôn ngoan trong chước móc họ, Mưu kế của kẻ quỉ quái bèn bị hại.

14 Ban ngày chúng nó gặp tối tăm, Đương lúc trưa chúng rờ đi như trong đêm tối.

15 Đức Chúa Trời cứu kẻ nghèo khỏi gươm của miệng chúng nó, Và khỏi tay kẻ cường bạo.

16 Vậy, kẻ nghèo khốn có sự trông cậy, Còn kẻ gian ác ngậm miệng lại.

17 Người mà Đức Chúa Trời quở trách lấy làm phước thay! Vậy, chớ khinh sự sửa phạt của Đấng Toàn năng.

18 Vì Ngài làm cho bị thương tích, rồi lại bó rít cho; Ngài đánh hại, rồi tay Ngài chữa lành cho.

19 Trong sáu cơn hoạn nạn, Ngài sẽ giải cứu cho, Qua cơn thứ bảy, tai hại cũng sẽ không đụng đến mình.

20 Trong cơn đói kém, Ngài sẽ giải cứu cho khỏi chết, Và đương lúc giặc giã, cứu khỏi lưỡi gươm.

21 Ong sẽ được ẩn núp khỏi tai hại của lưỡi; Cũng sẽ chẳng sợ chi khi tai vạ xảy đến.

22 Ong sẽ cười thầm khi thấy sự phá hoang và sự đói kém, Cũng chẳng sợ các thú vật của đất;

23 Vì ông lập giao ước với đá đồng ruộng; Và các thú rừng sẽ hòa thuận với ông.

24 Ong sẽ thấy trại mình được hòa bình; Đi viếng các bầy mình, sẽ chẳng thấy chi thiếu mất.

25 Cũng sẽ thấy dòng dõi mình nhiều, Và con cháu mình đông như cỏ trên đất.

26 Ong sẽ được tuổi cao khi vào trong phần mộ, Như một bó lúa mà người ta gặt phải thì.

27 Nầy, chúng tôi có xem xét điều đó, nó vốn là vậy; Hãy nghe, hãy biết để làm ích cho mình.

1 Pray, call, is there any to answer thee? And unto which of the holy ones dost thou turn?

2 For provocation slayeth the perverse, And envy putteth to death the simple,

3 I -- I have seen the perverse taking root, And I mark his habitation straightway,

4 Far are his sons from safety, And they are bruised in the gate, And there is no deliverer.

5 Whose harvest the hungry doth eat, And even from the thorns taketh it, And the designing swallowed their wealth.

6 For sorrow cometh not forth from the dust, Nor from the ground springeth up misery.

7 For man to misery is born, And the sparks go high to fly.

8 Yet I -- I inquire for God, And for God I give my word,

9 Doing great things, and there is no searching. Wonderful, till there is no numbering.

10 Who is giving rain on the face of the land, And is sending waters on the out-places.

11 To set the low on a high place, And the mourners have been high [in] safety.

12 Making void thoughts of the subtile, And their hands do not execute wisdom.

13 Capturing the wise in their subtilty, And the counsel of wrestling ones was hastened,

14 By day they meet darkness, And as night -- they grope at noon.

15 And He saveth the wasted from their mouth, And from a strong hand the needy,

16 And there is hope to the poor, And perverseness hath shut her mouth.

17 Lo, the happiness of mortal man, God doth reprove him: And the chastisement of the Mighty despise not,

18 For He doth pain, and He bindeth up, He smiteth, and His hands heal.

19 In six distresses He delivereth thee, And in seven evil striketh not on thee.

20 In famine He hath redeemed thee from death, And in battle from the hands of the sword.

21 When the tongue scourgeth thou art hid, And thou art not afraid of destruction, When it cometh.

22 At destruction and at hunger thou mockest, And of the beast of the earth, Thou art not afraid.

23 (For with sons of the field [is] thy covenant, And the beast of the field Hath been at peace with thee.)

24 And thou hast known that thy tent [is] peace, And inspected thy habitation, and errest not,

25 And hast known that numerous [is] Thy seed, And thine offspring as the herb of the earth;

26 Thou comest in full age unto the grave, As the going up of a stalk in its season.

27 Lo, this -- we searched it out -- it [is] right, hearken; And thou, know for thyself!