1 "到那一天(这是耶和华的宣告), 敌人要把犹大列王、首领、祭司、先知和耶路撒冷居民的骸骨, 都从他们的坟墓里取出来,
2 拋散在太阳、月亮和天上的万象之下, 就是他们从前所爱慕、服事、跟随、求问、敬拜的。这些骸骨必不再被收殓埋葬, 必在地面上成为粪肥。
3 这邪恶的家族剩下的余民, 在我驱逐他们到的各地, 宁可选择死, 也不要存活。"这是万军之耶和华的宣告。
4 "你要对他们说: ‘耶和华这样说: 人跌倒了, 不再起来吗?人偏离了, 不再回转吗?
5 这人民为什么背道, 耶路撒冷为什么长久偏离?他们定意行诡诈, 不肯回转。
6 我留心听, 但他们都不说真实的话。没有人为自己的恶行后悔, 说: "我究竟作了什么?"他们各人继续走自己偏差的路, 像战马直冲入战场。
7 连空中的鹳鸟也知道自己来去的季候; 斑鸠、燕子和白鹤也谨守迁移的时令; 我的子民却不晓得耶和华的法则。
8 你们怎可以说: "我们是智慧人, 我们有耶和华的律法"呢?事实上, 经学家虚假的笔已把律法变成谎言了。
9 智慧人必蒙羞, 惊惶失措。看哪! 他们弃绝了耶和华的话, 他们还有什么智慧呢?
10 因此, 我必把他们的妻子给别人, 把他们的田地给别的主人, 因为他们从最小的到最大的, 个个都贪图不义之财; 从先知到祭司, 全都行事诡诈。
11 他们草率地医治我子民("我子民"原文作"我子民的女子")的损伤, 说: "平安了! 平安了! "其实没有平安。’
12 耶和华说: ‘他们行了可憎的事, 本应觉得羞愧, 可是他们一点羞愧都没有, 恬不知耻。因此他们必仆倒在倒下的人中间; 我惩罚他们的时候, 他们必倒下来。
13 我要彻底除掉他们的庄稼; 葡萄树上必没有葡萄, 无花果树上必没有无花果, 叶子也必枯干。我赐给他们的, 都离开他们过去了。’"这是耶和华的宣告。
14 我们为什么坐着不动呢?你们要集合起来, 我们要进入坚固的城里去, 在那里灭亡吧! 因为耶和华我们的 神要我们灭亡, 又把毒水给我们喝, 因我们得罪了耶和华。
15 我们期待平安, 却得不到好处; 期待得医治的时候, 不料, 只有惊慌。
16 从但那里听见敌人战马的喷气声, 全地因听见壮马的嘶鸣声震动。他们来是要吞灭土地和地上所有的, 要吞灭城和城中的居民。
17 "看哪! 我要打发毒蛇到你们中间, 是没有法术能制伏的, 它们必咬你们。"这是耶和华的宣告。
18 我的愁苦无法医治(本句按照《马索拉抄本》意思难确定; 现参照《七十士译本》翻译), 我的心在我里面悲痛欲绝。
19 听啊! 我同胞("同胞"原文作"人民的女子")的呼救声, 从遥远之地传来: "耶和华不在锡安吗?锡安的王不在其中吗?""他们为什么以自己雕刻的偶像, 和列国虚无的偶像, 来惹我发怒呢?"
20 "收割期已过, 夏天也结束; 但我们仍未获救。"
21 因着我的同胞("同胞"原文作"人民的女子")被压碎, 我的心破碎了; 我悲伤痛哭, 惊慌抓住了我。
22 难道基列没有乳香吗?难道那里没有医生吗?我的同胞("同胞"原文作"人民的女子")为什么总不痊愈呢?
1 Đức Giê-hô-va phán: Trong thời đó, người ta sẽ bới xương của các vua Giu-đa, xương của các quan trưởng, xương của các thầy tế lễ, xương của các tiên tri, và xương của các dân cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi mồ mả.
2 Người ta sẽ phơi những xương ấy ra dưới mặt trời, mặt trăng, và cơ binh trên trời, tức là những vật mà họ đã yêu mến, hầu việc, bước theo, tìm cầu, và thờ lạy. Những xương ấy sẽ chẳng được thâu lại, chẳng được chôn lại; sẽ như phân trên mặt đất.
3 Mọi kẻ sót của họ hàng gian ác ấy còn lại trong mọi nơi ta đã đuổi chúng nó đến, chúng nó sẽ cầu chết hơn là sống, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy.
4 Vậy ngươi khá bảo chúng nó rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người ta vấp ngã, há chẳng đứng dậy sao? Kẻ nào trở đi, há chẳng trở về sao?
5 Vậy thì làm sao mà dân sự Giê-ru-sa-lem nầy cứ mài miệt trong sự bội nghịch đời đời? Chúng nó khăng khăng giữ điều gian trá, chẳng chịu trở lại.
6 Ta đã lắng tai và nghe: chúng nó chẳng nói ngay thẳng, chẳng có ai ăn năn điều ác của mình, mà rằng: Ta đã làm gì? Thảy đều dong ruổi như ngựa xông vào trận.
7 Chim hạc giữa khoảng không tự biết các mùa nhất định cho nó; chim cu, chim yến, chim nhạn, giữ kỳ dời chỗ ở. Nhưng dân ta chẳng biết luật pháp của Đức Giê-hô-va!
8 Sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là khôn sáng, có luật pháp Đức Giê-hô-va ở với chúng ta? Nhưng, nầy, ngọn bút giả dối của bọn thông giáo đã làm cho luật pháp ấy ra sự nói dối!
9 Những kẻ khôn sáng bị xấu hổ, sợ hãi, và bị bắt. Chúng nó đã bỏ lời của Đức Giê-hô-va; thì sự khôn ngoan nó là thể nào?
10 Vậy nên, ta sẽ ban vợ chúng nó cho kẻ khác, ruộng chúng nó cho chủ mới; vì từ kẻ rất nhỏ cho đến người rất lớn, ai nầy đều tham lam; từ tiên tri cho đến thầy tế lễ, ai nầy đều làm sự gian dối.
11 Chúng nó rịt vết thương cho con gái dân ta cách sơ sài, nói rằng: Bình an, bình an! mà không bình an chi hết.
12 Chúng nó làm ra sự gớm ghiếc, há lấy làm xấu hổ ư? đã chẳng xấu hổ chút nào, lại cũng không thẹn đỏ mặt. Vậy nên chúng nó sẽ ngã với những người vấp ngã. Đến ngày thăm phạt, chúng nó sẽ bị lật đổ, Đức Giê-hô-va phán vậy.
13 Đức Giê-hô-va phán: Thật, ta sẽ diệt hết chúng nó. Chẳng còn trái nho trên cây nho; chẳng còn trái vả trên cây vả; lá sẽ khô rụng; những điều ta đã ban cho, sẽ bị cất lấy!
14 Sao chúng ta cứ ngồi yên? Hãy nhóm lại và vào các thành bền vững, và nín lặng tại đó! Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã khiến chúng ta nín lặng, Ngài cho chúng ta uống mật đắng, vì chúng ta đã phạm tội nghịch cùng Đức Giê-hô-va.
15 Chúng ta trông sự bình an, nhưng chẳng có sự tốt gì đến; trông kỳ chữa lành, và sự sợ hãi đây nầy!
16 Về phía thành Đan, nghe tiếng thét của ngựa nó; nghe tiếng ngựa chiến nó hí lên, khắp đất đều run rẩy; vì chúng nó đã đến; nuốt đất và mọi vật trong nó, nuốt thành và dân cư nó.
17 Nầy, ta sẽ sai rắn, bọ cạp đến giữa các ngươi, chẳng ai ếm chú được nó; chúng nó sẽ cắn các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy.
18 Ước gì tôi được yên ủi, khỏi sự lo buồn! Lòng tôi mỏi mệt trong tôi!
19 Nầy, có tiếng kêu la của con gái dân ta, kêu từ đất xa lắm, rằng: Đức Giê-hô-va không còn ở trong Si-ôn sao? Vua của thành ấy không còn ở giữa thành sao? Sao chúng nó dùng tượng chạm của mình và vật hư không của dân ngoại mà chọc giận ta vậy?
20 Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã hết, mà chúng ta chưa được cứu rỗi!
21 Con gái dân ta bị thương, ta vì đó bị thương; ta đương sầu thảm; bị sự kinh hãi bắt lấy.
22 Trong Ga-la-át há chẳng có nhũ hương sao? há chẳng có thầy thuốc ở đó sao? Vậy thì làm sao mà bịnh con gái dân ta chẳng chữa lành?