1 Đây cũng là những châm ngôn của Sa-lô-môn, mà các người của Ê-xê-chia, vua Giu-đa sao tả.

2 Giấu kín việc nào, ấy là vinh hiển của Đức Chúa Trời; Nhưng dò xét điều nào, ấy là vinh hiển của các vua.

3 Người ta không thể dò biết bề cao của từng trời, Bề sâu của đất, hay là lòng của các vua.

4 Hãy lấy cức khỏi bạc, Thì thợ bạc liền được một khí dụng;

5 Hãy trừ kẻ ác khỏi trước mặt vua, Thì ngôi người sẽ nhờ công bình được lập bền vững.

6 Chớ phô mình trước mặt vua, Và đừng ngồi tại chỗ của người cao trọng.

7 Vì thà người ta nói cùng con rằng: Hãy lên đây, Hơn là người ta hạ con xuống trước mặt vua chúa, mà mắt con đã thấy.

8 Chớ vội gây ra điều tranh tụng, E rốt cuộc khi kẻ lân cận con đã làm con hổ thẹn, Con sẽ chẳng biết làm chi.

9 Hãy đối nại duyên cớ con với chánh kẻ lân cận con, Song chớ tỏ sự kín đáo của kẻ khác;

10 E khi người nghe điều ấy sẽ trách con, Và sự sỉ nhục con không hề bôi hết chăng.

11 Lời nói phải thì, Khác nào trái bình bát bằng vàng có cẩn bạc.

12 Người khôn ngoan quở trách lỗ tai hay nghe, Khác nào một cái vòng vàng, một đồ trang sức bằng vàng ròng vậy.

13 Sứ giả trung tín với người sai đi, Giống như tuyết mát mẻ trong ngày mùa gặt; Vì người bổ sức linh hồn của chủ mình.

14 Kẻ nào tự khoe khoang giả dối về lễ vật mình, Tợ như có mây có gió, mà không mưa.

15 Hằng chậm nóng giận mới khuyên được lòng của quan trưởng; Còn lưỡi mềm dịu bẻ gãy các xương.

16 Nếu con tìm được mật, hãy ăn vừa phải, Kẻo khi ăn no chán, con mửa ra chăng.

17 Chớ năng bước chơn đến nhà kẻ lân cận con, E người chán con, và trở lòng ghét con chăng.

18 Kẻ nào đối chứng giả dối cho người lân cận mình, Khác nào một cái búa, một cây gươm, một mũi tên nhọn.

19 Tin cậy kẻ bất trung trong ngày hoạn nạn, Giống như răng bị gãy bể, tỉ như chơn trẹo đi.

20 Ai hát cho lòng buồn thảm nghe, Khác nào kẻ lột áo mình khi ngày lạnh, Và như giấm đổ trên diêm tiêu vậy.

21 Nếu kẻ thù nghịch con có đói, hãy cho nó ăn; Nếu có khát, hãy cho nó uống;

22 Vì như vậy con chất than cháy đỏ trên đầu nó, Và Đức Giê-hô-va sẽ báo lại cho con.

23 Gió bắc sanh ra mưa; Còn lưỡi nói hành cách kín đáo gây cho mặt mày giận dữ.

24 Thà ở một góc trên mái nhà, Hơn là ở chung nhà với người đờn bà hay tranh cạnh.

25 Tin Lành ở xứ xa đến, Giống như nước mát mẻ cho người khát khao.

26 Người công bình xiêu tó trước mặt kẻ gian ác, Khác nào một suối nước bị dấy đục, một nguồn nước bị hư.

27 An mật nhiều quá lấy làm chẳng tốt; Và cầu kiếm vinh hiển cho mình ấy gây sự tổn hại.

28 Người nào chẳng chế trị lòng mình, Khác nào một cái thành hư nát, không có vách ngăn.

1 Also these are Proverbs of Solomon, that men of Hezekiah king of Judah transcribed: --

2 The honour of God [is] to hide a thing, And the honour of kings to search out a matter.

3 The heavens for height, and the earth for depth, And the heart of kings -- [are] unsearchable.

4 Take away dross from silver, And a vessel for the refiner goeth forth,

5 Take away the wicked before a king, And established in righteousness is his throne.

6 Honour not thyself before a king, And in the place of the great stand not.

7 For better [that] he hath said to thee, `Come thou up hither,` Than [that] he humble thee before a noble, Whom thine eyes have seen.

8 Go not forth to strive, haste, turn, What dost thou in its latter end, When thy neighbour causeth thee to blush?

9 Thy cause plead with thy neighbour, And the secret counsel of another reveal not,

10 Lest the hearer put thee to shame, And thine evil report turn not back.

11 Apples of gold in imagery of silver, [Is] the word spoken at its fit times.

12 A ring of gold, and an ornament of pure gold, [Is] the wise reprover to an attentive ear.

13 As a vessel of snow in a day of harvest, [So is] a faithful ambassador to those sending him, And the soul of his masters he refresheth.

14 Clouds and wind, and rain there is none, [Is] a man boasting himself in a false gift.

15 By long-suffering is a ruler persuaded, And a soft tongue breaketh a bone.

16 Honey thou hast found -- eat thy sufficiency, Lest thou be satiated [with] it, and hast vomited it.

17 Withdraw thy foot from thy neighbour`s house, Lest he be satiated [with] thee, and have hated thee.

18 A maul, and a sword, and a sharp arrow, [Is] the man testifying against his neighbour a false testimony.

19 A bad tooth, and a tottering foot, [Is] the confidence of the treacherous in a day of adversity.

20 Whoso is taking away a garment in a cold day, [Is as] vinegar on nitre, And a singer of songs on a sad heart.

21 If he who is hating thee doth hunger, cause him to eat bread, And if he thirst, cause him to drink water.

22 For coals thou art putting on his head, And Jehovah giveth recompense to thee.

23 A north wind bringeth forth rain, And a secret tongue -- indignant faces.

24 Better to sit on a corner of a roof, Than [with] a woman of contentions, and a house of company.

25 [As] cold waters for a weary soul, So [is] a good report from a far country.

26 A spring troubled, and a fountain corrupt, [Is] the righteous falling before the wicked.

27 The eating of much honey is not good, Nor a searching out of one`s own honour -- honour.

28 A city broken down without walls, [Is] a man without restraint over his spirit!