1 Sự vinh hiển không xứng cho kẻ ngu muội, Như tuyết trong mùa hạ, như mưa trong mùa gặt.

2 Như chim sẻ bay đi đây đó, như con én liệng đi, Lời rủa sả vô cớ cũng vậy, nó chẳng hề xảy đến.

3 Roi nẹt dùng cho ngựa, hàm thiết để cho lừa, Còn roi vọt dành cho lưng kẻ ngu muội.

4 Chớ đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó, E con giống như nó chăng.

5 Hãy đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó, Kẻo nó khôn ngoan theo mắt nó chăng.

6 Kẻ nào cậy kẻ ngu muội đem báo tin, Chặt chơn mình, và uống lấy sự tổn hại.

7 Ong chơn người què đòng đưa vô đụng; Câu châm ngôn trong miệng kẻ ngu dại cũng vậy.

8 Tôn trọng kẻ ngu muội, Giống như bỏ cục ngọc vào trong đống đá.

9 Câu châm ngôn ở nơi miệng kẻ ngu muội, Khác nào một cái gai đâm vào tay người say rượu.

10 Ai mướn người ngu muội và kẻ khách đi qua đường, Giống như một lính xạ tên làm thương mọi người.

11 Kẻ ngu muội làm lại việc ngu dại mình, Khác nào con chó đã mửa ra, rồi liếm lại.

12 Con có thấy người nào khôn ngoan theo mắt nó chăng? Còn có sự trông cậy cho kẻ ngu muội hơn là cho nó.

13 Kẻ biếng nhác nói: Có con sư tử ngoài đường; Một con sư tử ở trong đường phố.

14 Kẻ biếng nhác lăn trở trên giường mình, Khác nào cửa xây trên bản lề nó.

15 Kẻ biếng nhác thò tay mình vào trong dĩa, Lấy làm mệt nhọc mà đem nó lên miệng.

16 Kẻ biếng nhác tự nghĩ mình khôn ngoan Hơn bảy người đáp lại cách có lý.

17 Kẻ nào đi qua đường mà nổi giận về cuộc cãi lẫy không can đến mình, Khác nào kẻ nắm con chó nơi vành tai.

18 Người nào phỉnh gạt kẻ lân cận mình, Rồi nói rằng: Tôi chơi mà!

19 Khác nào kẻ điên cuồng ném than lửa, Cây tên, và sự chết.

20 Lửa tắt tại thiếu củi; Khi chẳng có ai thèo lẻo cuộc tranh cạnh bèn nguôi.

21 Than chụm cho than đỏ, và củi để chụm lửa; Người hay tranh cạnh xui nóng cãi cọ cũng vậy.

22 Lời kẻ thèo lẻo giống như vật thực ngon, Vào thấu đến tận gan ruột.

23 Môi miệng sốt sắng và lòng độc ác, Khác nào bình gốm bọc vàng bạc pha.

24 Kẻ nào ghen ghét, dùng môi miệng nói giả đò, Nhưng trong lòng nó nuôi sự gian lận;

25 Khi nó nói ngọt nhạt, thì chớ tin; Vì trong lòng nó có bảy sự gớm ghiếc.

26 Dầu sự ghen ghét ẩn giấu trong tuồng giả bộ, Sự gian ác nó sẽ bị lộ ra nơi hội chúng.

27 Ai đào hầm sẽ té xuống đó; Kẻ nào lăn đá, đá sẽ trở đè lại nó.

28 Lưỡi giả dối ghét những kẻ nó đã chà nát; Và miệng dua nịnh gây điều bại hoại.

1 As snow in summer, and as rain in harvest, So honour [is] not comely for a fool.

2 As a bird by wandering, as a swallow by flying, So reviling without cause doth not come.

3 A whip is for a horse, a bridle for an ass, And a rod for the back of fools.

4 Answer not a fool according to his folly, Lest thou be like to him -- even thou.

5 Answer a fool according to his folly, Lest he be wise in his own eyes.

6 He is cutting off feet, he is drinking injury, Who is sending things by the hand of a fool.

7 Weak have been the two legs of the lame, And a parable in the mouth of fools.

8 As one who is binding a stone in a sling, So [is] he who is giving honour to a fool.

9 A thorn hath gone up into the hand of a drunkard, And a parable in the mouth of fools.

10 Great [is] the Former of all, And He is rewarding a fool, And is rewarding transgressors.

11 As a dog hath returned to its vomit, A fool is repeating his folly.

12 Thou hast seen a man wise in his own eyes, More hope of a fool than of him!

13 The slothful hath said, `A lion [is] in the way, A lion [is] in the broad places.`

14 The door turneth round on its hinge, And the slothful on his bed.

15 The slothful hath hid his hand in a dish, He is weary of bringing it back to his mouth.

16 Wiser [is] the slothful in his own eyes, Than seven [men] returning a reason.

17 Laying hold on the ears of a dog, [Is] a passer-by making himself wrath for strife not his own.

18 As [one] pretending to be feeble, Who is casting sparks, arrows, and death,

19 So hath a man deceived his neighbour, And hath said, `Am not I playing?`

20 Without wood is fire going out, And without a tale-bearer, contention ceaseth,

21 Coal to burning coals, and wood to fire, And a man of contentions to kindle strife.

22 The words of a tale-bearer [are] as self-inflicted wounds, And they have gone down [to] the inner parts of the heart.

23 Silver of dross spread over potsherd, [Are] burning lips and an evil heart.

24 By his lips doth a hater dissemble, And in his heart he placeth deceit,

25 When his voice is gracious trust not in him, For seven abominations [are] in his heart.

26 Hatred is covered by deceit, Revealed is its wickedness in an assembly.

27 Whoso is digging a pit falleth into it, And the roller of a stone, to him it turneth.

28 A lying tongue hateth its bruised ones, And a flattering mouth worketh an overthrow!