1 Đức Giê-su lại dùng ngụ ngôn dạy họ:

2 "Nước Thiên Đàng ví như một vua kia làm tiệc cưới cho con mình.

3 Vua sai đầy tớ đi nhắc khách được mời dự tiệc nhưng họ không chịu đến.

4 Vua lại sai các đầy tớ khác và dặn: ‘Hãy thưa với khách được mời rằng tiệc đã chuẩn bị xong, bò và bê mập đã làm thịt rồi, tiệc đã sẵn sàng, xin mời đến dự.’

5 Nhưng khách không lưu ý họ cứ bỏ đi, người đi thăm ruộng, kẻ lo việc buôn bán,

6 những kẻ khác bắt đầy tớ của vua đánh đập, và giết đi.

7 Nhà vua nổi giận, sai quân lính đến hủy diệt những kẻ sát nhân và đốt phá thành phố của họ.

8 Thế rồi vua bảo các đầy tớ: ‘Tiệc cưới đã sẵn sàng nhưng khách được mời không xứng đáng dự tiệc.

9 Vậy hãy đi ra các ngã đường, mời bất cứ ai các ngươi gặp vào dự tiệc.’

10 Đầy tớ đi ra các đường phố gặp ai cũng mời, kẻ xấu cũng như người tốt, vào ngồi đầy phòng tiệc cưới.

11 Nhưng khi vào xem khách dự tiệc, vua chợt thấy một người không mặc lễ phục.

12 Vua bảo người ấy: ‘Anh kia, sao anh không mặc lễ phục mà vào đây được?’ Anh ta không trả lời được.

13 Kế đó, vua truyền bảo đầy tớ: ‘Hãy trói chân tay hắn lại, ném ra nơi tối tăm là nơi có than khóc và rên xiết.’

14 Vì nhiều người được gọi, nhưng ít người được chọn."

15 Bấy giờ những người Pha-ri-si đi ra bàn mưu làm thế nào để gài bẫy lời Đức Giê-su nói.

16 Họ sai môn đệ của mình cùng với một số người thuộc đảng Hê-rốt đến hỏi Ngài: "Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật, dạy dỗ đường lối Đức Chúa Trời một cách trung thực, không vị nể ai, vì Thầy không thiên vị người nào.

17 Xin cho chúng tôi biết: ‘Thầy nghĩ thế nào? Có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không?’"

18 Biết ác ý của họ, Đức Giê-su bảo: "Hỡi những kẻ đạo đức giả, sao lại thử Ta?

19 Hãy đưa cho Ta xem đồng tiền đóng thuế." Họ đem cho Ngài một đồng tiền.

20 Ngài hỏi họ: "Hình và hiệu này là của ai?"

21 Chúng trả lời: "Của Sê-sa." Ngài bèn phán: "Vậy, những gì của Sê-sa hãy trả cho Sê-sa, những gì của Đức Chúa Trời hãy trả cho Đức Chúa Trời."

22 Nghe Ngài nói thế, họ rất ngạc nhiên và bỏ đi.

23 Cũng trong ngày ấy, những người Sa-đu-sê, là người nói rằng không có sự sống lại, đến hỏi Đức Giê-su:

24 "Thưa Thầy, Môi-se dạy: ‘Nếu ai chết mà không có con thì em người ấy sẽ lấy vợ góa của anh để có con nối dõi cho anh.’

25 Bây giờ giữa chúng tôi, có bảy anh em nọ. Người anh cả lấy vợ, rồi chết, không có con nên để vợ lại cho em kế.

26 Người thứ hai, thứ ba cho đến người thứ bảy cũng vậy.

27 Sau cùng người đàn bà cũng chết.

28 Vậy vào ngày sống lại, người đàn bà ấy là vợ của ai trong bảy anh em? Vì tất cả đều đã lấy người ấy?"

29 Đức Giê-su đáp: "Các ông đã lầm, không hiểu Kinh Thánh cũng như quyền năng của Đức Chúa Trời.

30 Vì trong ngày sống lại, người ta sẽ không cưới vợ, gả chồng nhưng sẽ như thiên sứ trên trời.

31 Còn về việc sống lại của người chết, các ông chưa đọc lời Đức Chúa Trời phán sao?

32 Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Ngài không phải là Đức Chúa Trời của người chết mà là của người sống."

33 Khi nghe Đức Giê-su giải đáp, đám đông rất kinh ngạc về những điều Ngài dạy dỗ.

34 Người Pha-ri-si nghe Đức Giê-su đã làm cho người Sa-đu-sê không trả lời được, họ tụ họp với nhau;

35 một chuyên gia kinh luật trong nhóm ấy hỏi để thử Ngài:

36 "Thưa Thầy, trong Kinh Luật điều răn nào quan trọng nhất?"

37 Đức Giê-su đáp: "Hãy hết lòng, hết linh hồn, hết lý trí yêu kính Chúa là Đức Chúa Trời ngươi.

38 Đó là điều răn thứ nhất và quan trọng nhất.

39 Còn điều răn thứ hai cũng như thế: ‘Hãy yêu thương người khác như chính mình.’

40 Tất cả Kinh Luật và Kinh Tiên Tri đều dựa vào hai điều răn này."

41 Khi những người Pha-ri-si đang tụ họp với nhau, Đức Giê-su hỏi họ:

42 "Các ông nghĩ thế nào về Chúa Cứu Thế? Ngài thuộc dòng dõi của ai?" Họ đáp: "Dòng dõi Vua Đa-vít."

43 Ngài lại hỏi: "Thế tại sao Vua Đa-vít được Đức Thánh Linh soi dẫn, gọi Ngài là ‘Chúa?’" Vua nói:

44 "Chúa phán cùng Chúa tôi:Hãy ngự bên phải ta,Cho đến khi ta đặt kẻ thù conDưới chân con.

45 Vậy nếu vua Đa-vít gọi Ngài là ‘Chúa’ thì Ngài là con vua ấy sao được?"

46 Không ai đáp được một lời, và từ ngày ấy chẳng ai dám hỏi Ngài nữa.