A Psalm of David.

1 Strive thou, O Jehovah, with them that strive with me:

Fight thou against them that fight against me.

2 Take hold of shield and buckler,

And stand up for my help.

3 Draw out also the spear, and stop the way against them that pursue me:

Say unto my soul, I am thy salvation.

4 Let them be put to shame and brought to dishonor that seek after my soul:

Let them be turned back and confounded that devise my hurt.

5 Let them be as chaff before the wind,

And the angel of Jehovah driving them on.

6 Let their way be dark and slippery,

And the angel of Jehovah pursuing them.

7 For without cause have they hid for me their net in a pit;

Without cause have they digged a pit for my soul.

8 Let destruction come upon him unawares;

And let his net that he hath hid catch himself:

With destruction let him fall therein.

9 And my soul shall be joyful in Jehovah:

It shall rejoice in his salvation.

10 All my bones shall say, Jehovah, who is like unto thee,

Who deliverest the poor from him that is too strong for him,

Yea, the poor and the needy from him that robbeth him?

11 Unrighteous witnesses rise up;

They ask me of things that I know not.

12 They reward me evil for good,

To the bereaving of my soul.

13 But as for me, when they were sick, my clothing was sackcloth:

I afflicted my soul with fasting;

And my prayer returned into mine own bosom.

14 I behaved myself as though it had been my friend or my brother:

I bowed down mourning, as one that bewaileth his mother.

15 But in mine adversity they rejoiced, and gathered themselves together:

The abjects gathered themselves together against me, and I knew it not;

They did tear me, and ceased not:

16 Like the profane mockers in feasts,

They gnashed upon me with their teeth.

17 Lord, how long wilt thou look on?

Rescue my soul from their destructions,

My darling from the lions.

18 I will give thee thanks in the great assembly:

I will praise thee among much people.

19 Let not them that are mine enemies wrongfully rejoice over me;

Neither let them wink with the eye that hate me without a cause.

20 For they speak not peace;

But they devise deceitful words against them that are quiet in the land.

21 Yea, they opened their mouth wide against me;

They said, Aha, aha, our eye hath seen it.

22 Thou hast seen it, O Jehovah; keep not silence:

O Lord, be not far from me.

23 Stir up thyself, and awake to the justice due unto me,

Even unto my cause, my God and my Lord.

24 Judge me, O Jehovah my God, according to thy righteousness;

And let them not rejoice over me.

25 Let them not say in their heart, Aha, so would we have it:

Let them not say, We have swallowed him up.

26 Let them be put to shame and confounded together that rejoice at my hurt:

Let them be clothed with shame and dishonor that magnify themselves against me.

27 Let them shout for joy, and be glad, that favor my righteous cause:

Yea, let them say continually, Jehovah be magnified,

Who hath pleasure in the prosperity of his servant.

28 And my tongue shall talk of thy righteousness

And of thy praise all the day long.

1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy cãi cọ cùng kẻ cãi cọ tôi, Hãy chinh chiến với kẻ chinh chiến cùng tôi.

2 Xin hãy cầm lấy khiên nhỏ và lớn, Chổi-dậy đặng giúp đỡ tôi.

3 Xin hãy rút giáo, cản đường kẻ nào rượt theo tôi; Hãy nói cùng linh hồn tôi: Ta là sự cứu rỗi ngươi.

4 Nguyện kẻ tìm giết mạng sống tôi phải bị hổ thẹn và sỉ nhục; Ước gì kẻ toan hại tôi phải lui lại, và bị mất cỡ.

5 Nguyện chúng nó như trấu bị gió thổi đùa, Cầu xin thiên sứ Đức Giê-hô-va đuổi chúng nó đi!

6 Nguyện đường chúng nó phải tối mịt và trơn trợt, Cầu thiên sứ Đức Giê-hô-va đuổi theo chúng nó!

7 Vì vô cớ chúng nó gài kín lưới cho tôi, Và vô cớ đào một cái hầm cho linh hồn tôi.

8 Nguyện tai họa không ngờ đến hãm áp nó, Ước gì lưới nó gài kín bắt lại nó; Nguyện nó sa vào đó, và bị diệt đi.

9 Linh hồn tôi sẽ vui vẻ nơi Đức Giê-hô-va, Mừng rỡ về sự cứu rỗi của Ngài.

10 Các xương cốt tôi sẽ nói: Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài giải cứu người khốn cùng khỏi kẻ mạnh hơn người, Cứu người khốn cùng và kẻ thiếu thốn khỏi đứa cướp lột: Vậy, có ai giống như Ngài chăng?

11 Những chứng gian ấy dấy lên, Tra hỏi những việc tôi không biết đến.

12 Chúng nó lấy dữ trả lành; Linh hồn tôi bị bỏ xuội.

13 Còn tôi, khi chúng nó đau, tôi bèn mặc lấy bao, Kiêng ăn áp linh hồn tôi, Lời cầu nguyện tôi trở vào ngực tôi.

14 Tôi cư xử dường như là bạn hữu hay là anh em tôi; Tôi buồn đi cúi xuống như kẻ than khóc mẹ mình.

15 Nhưng trong lúc tôi bị gian nan, chúng nó bèn nhóm lại vui mừng; Những kẻ cáo gian đều nhóm lại nghịch cùng tôi, song tôi chẳng biết; Chúng nó cấu xé tôi không ngừng.

16 Chúng nó nghiến răng nghịch tôi Với những kẻ ác tệ hay nhạo báng.

17 Chúa ôi! Chúa chịu xem điều ấy cho đến chừng nào? Xin hãy cứu vớt linh hồn tôi khỏi sự phá tan của chúng nó, Và rút mạng sống tôi khỏi sư tử.

18 Tôi sẽ cảm tạ Chúa trong hội lớn, Ngợi khen Ngài giữa dân đông.

19 Cầu xin chớ cho những kẻ làm thù nghịch tôi vô cớ mừng rỡ về tôi; Cũng đừng để các kẻ ghét tôi vô cớ nheo con mắt.

20 Vì chúng nó chẳng nói lời hòa bình; Nhưng toan phỉnh gạt các người hiền hòa trong xứ.

21 Chúng nó hả miệng hoát ra nghịch tôi, Mà rằng: Ha, ha! mắt ta đã thấy điều đó rồi.

22 Đức Giê-hô-va ôi! Ngài đã thấy điều ấy, xin chớ làm thinh: Chúa ôi! chớ dan xa tôi.

23 Hỡi Đức Chúa Trời là Chúa tôi, hãy tỉnh thức, hãy chổi dậy, để phán xét tôi công bình, Và binh vực tôi duyên cớ tôi.

24 Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, hãy đoán xét tôi tùy sự công bình của Chúa; Chớ để chúng nó vui mừng vì cớ tôi.

25 Chớ để chúng nó nói trong lòng rằng: À! kìa, điều chúng ta ước ao đó; hoặc nói rằng: chúng ta đã nuốt trọn nó rồi.

26 Phàm kẻ nào vui mừng về sự tai họa tôi, Nguyện họ đều bị hổ thẹn và mất cỡ; Phàm người nào dấy lên cùng tôi cách kiêu ngạo, Nguyện họ đều bị bao phủ xấu hổ và sỉ nhục.

27 Còn ai binh duyên cớ công bình tôi, Nguyện họ đều reo mừng; Nguyện họ thường nói không ngớt: Đáng tôn trọng Đức Giê-hô-va thay! Là Đấng vui cho tôi tớ Ngài được may mắn.

28 Vậy, lưỡi tôi sẽ thuật sự công bình Chúa, Và trọn ngày ngợi khen Chúa.