1 Nhơn sao các ngoại bang náo loạn? Và những dân tộc toan mưu chước hư không?

2 Các vua thế gian nổi dậy, Các quan trưởng bàn nghị cùng nhau Nghịch Đức Giê-hô-va, và nghịch Đấng chịu xức dầu của Ngài, mà rằng:

3 Chúng ta hãy bẻ lòi tói của hai Người, Và quăng xa ta xiềng xích của họ.

4 Đấng ngự trên trời sẽ cười, Chúa sẽ nhạo báng chúng nó.

5 Bấy giờ Ngài sẽ nổi thạnh nộ phán cùng chúng nó, Dùng cơn giận dữ mình khuấy khỏa chúng nó, mà rằng:

6 Dầu vậy, ta đã lập Vua ta Trên Si-ôn là núi thánh ta.

7 Ta sẽ giảng ra mạng lịnh: Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: Ngươi là Con ta; Ngày nay ta đã sanh Ngươi.

8 Hãy cầu ta, ta sẽ ban cho Con các ngoại bang làm cơ nghiệp, Và các đầu cùng đất làm của cải.

9 Con sẽ dùng cây gậy sắt mà đập bể chúng nó; Con sẽ làm vỡ nát chúng nó khác nào bình gốm.

10 Vì vậy, hỡi các vua, hãy khôn ngoan; Hỡi các quan xét thế gian, hãy chịu sự dạy dỗ.

11 Khá hầu việc Đức Giê-hô-va cách kính sợ, Và mừng rỡ cách run rẩy.

12 Hãy hôn Con, e Người nổi giận, Và các ngươi hư mất trong đường chăng; Vì cơn thạnh nộ Người hòng nổi lên. Phàm kẻ nào nương náu mình nơi Người có phước thay!

1 Why have nations tumultuously assembled? And do peoples meditate vanity?

2 Station themselves do kings of the earth, And princes have been united together, Against Jehovah, and against His Messiah:

3 `Let us draw off Their cords, And cast from us Their thick bands.`

4 He who is sitting in the heavens doth laugh, The Lord doth mock at them.

5 Then doth He speak unto them in His anger, And in His wrath He doth trouble them:

6 `And I -- I have anointed My King, Upon Zion -- My holy hill.`

7 I declare concerning a statute: Jehovah said unto me, `My Son Thou [art], I to-day have brought thee forth.

8 Ask of Me and I give nations -- thy inheritance, And thy possession -- the ends of earth.

9 Thou dost rule them with a sceptre of iron, As a vessel of a potter Thou dost crush them.`

10 And now, O kings, act wisely, Be instructed, O judges of earth,

11 Serve ye Jehovah with fear, And rejoice with trembling.

12 Kiss the Chosen One, lest He be angry, And ye lose the way, When His anger burneth but a little, O the happiness of all trusting in Him!