1 My soul is tired of life; I will let my sad thoughts go free in words; my soul will make a bitter outcry.
2 I will say to God, Do not put me down as a sinner; make clear to me what you have against me.
3 What profit is it to you to be cruel, to give up the work of your hands, looking kindly on the design of evil-doers?
4 Have you eyes of flesh, or do you see as man sees?
5 Are your days as the days of man, or your years like his,
6 That you take note of my sin, searching after my wrongdoing,
7 Though you see that I am not an evil-doer; and there is no one who is able to take a man out of your hands?
8 Your hands made me, and I was formed by you, but then, changing your purpose, you gave me up to destruction.
9 O keep in mind that you made me out of earth; and will you send me back again to dust?
10 Was I not drained out like milk, becoming hard like cheese?
11 By you I was clothed with skin and flesh, and joined together with bones and muscles.
12 You have been kind to me, and your grace has been with me, and your care has kept my spirit safe.
13 But you kept these things in the secret of your heart; I am certain this was in your thoughts:
14 That, if I did wrong, you would take note of it, and would not make me clear from sin:
15 That, if I was an evil-doer, the curse would come on me; and if I was upright, my head would not be lifted up, being full of shame and overcome with trouble.
16 And that if there was cause for pride, you would go after me like a lion; and again put out your wonders against me:
17 That you would send new witnesses against me, increasing your wrath against me, and letting loose new armies on me.
18 Why then did you make me come out of my mother's body? It would have been better for me to have taken my last breath, and for no eye to have seen me,
19 And for me to have been as if I had not been; to have been taken from my mother's body straight to my last resting-place.
20 Are not the days of my life small in number? Let your eyes be turned away from me, so that I may have a little pleasure,
21 Before I go to the place from which I will not come back, to the land where all is dark and black,
22 A land of thick dark, without order, where the very light is dark.
1 Linh hồn tôi đã chán ngán sự sống tôi; Tôi sẽ buông thả lời than thở của tôi, Tôi sẽ nói vì cơn cay đắng của lòng tôi.
2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời rằng: Xin chớ đoán phạt tôi; Hãy tỏ cho tôi biết nhân sao Chúa tranh luận với tôi.
3 Chúa há đẹp lòng đè ép, Khinh bỉ công việc của tay Ngài, Và chiếu sáng trên mưu chước của kẻ ác sao?
4 Chúa có mắt xác thịt ư? Chúa thấy như người phàm thấy sao?
5 Các ngày của Chúa há như ngày loài người ư? Các năm của Chúa há như năm loài người sao?
6 Sao Chúa tra hạch gian ác tôi, Tìm kiếm tội lỗi tôi,
7 Dầu Chúa biết tôi chẳng phải gian ác, Và không ai giải thoát khỏi tay Chúa?
8 Tay Chúa đã dựng nên tôi, nắn giọt trót mình tôi; Nhưng nay Chúa lại hủy diệt tôi!
9 Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm; Mà Chúa lại lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao?
10 Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa, Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư?
11 Chúa đã mặc cho tôi da và thịt, Lấy xương và gân đương tréo tôi.
12 Chúa đã ban cho tôi mạng sống và điều nhân từ; Sự Chúa đoái hoài tôi đã gìn giữ tâm hồn tôi.
13 Dầu vậy, Chúa giấu các điều nầy nơi lòng Chúa; Tôi biết điều ấy ở trong tư tưởng của Ngài.
14 Nếu tôi phạm tội, Chúa sẽ xem xét tôi, Chẳng dung tha gian ác tôi.
15 Nếu tôi làm hung ác, thì khốn cho tôi thay! Còn nếu tôi ăn ở công bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên, Vì đã bị đầy dẫy sỉ nhục, và thấy sự khổ nạn tôi.
16 Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu kỳ của Ngài.
17 Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi, Và gia thêm sự giận cùng tôi: Đau đớn liên tiếp, và thì khốn khó theo tôi.
18 Nhơn sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi? Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi!
19 Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có; Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ mã!
20 Các ngày tôi há chẳng phải ít ỏi sao? Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi, Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an ủy một chút,
21 Trước khi tôi đi đến xứ tối tăm và bóng sự chết, không hề trở lại;
22 Tức đất tối đen như mực, Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn độn tại đó, Và ánh sáng không khác hơn tối tăm.