1 My spirit is broken, my days are ended, the last resting-place is ready for me.
2 Truly, those who make sport of me are round about me, and my eyes become dark because of their bitter laughing.
3 Be pleased, now, to be responsible for me to yourself; for there is no other who will put his hand in mine.
4 You have kept their hearts from wisdom: for this cause you will not give them honour.
5 As for him who is false to his friend for a reward, light will be cut off from the eyes of his children.
6 He has made me a word of shame to the peoples; I have become a mark for their sport.
7 My eyes have become dark because of my pain, and all my body is wasted to a shade.
8 The upright are surprised at this, and he who has done no wrong is troubled because of the evil-doers.
9 Still the upright keeps on his way, and he who has clean hands gets new strength.
10 But come back, now, all of you, come; and I will not see a wise man among you.
11 My days are past, my purposes are broken off, even the desires of my heart.
12 They are changing night into day; they say, The light is near the dark.
13 If I am waiting for the underworld as my house, if I have made my bed in the dark;
14 If I say to the earth, You are my father; and to the worm, My mother and my sister;
15 Where then is my hope? and who will see my desire?
16 Will they go down with me into the underworld? Will we go down together into the dust?
1 Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết; Mồ mả dành cho tôi!
2 Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi, Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
3 Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa; Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
4 Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng, Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
5 Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp, Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn.
6 Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự, Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
7 Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu, tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
8 Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ, Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
9 Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình, Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.
10 Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa; Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
11 Các ngày tôi đã qua, Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt.
12 Chúng lấy đêm trở làm ngày; Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
13 Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi, Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
14 Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta; Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
15 Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu? Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
16 Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất, Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.