1 And Job again took up the word and said,
2 By the life of God, who has taken away my right; and of the Ruler of all, who has made my soul bitter;
3 (For all my breath is still in me, and the spirit of God is my life;)
4 Truly, there is no deceit in my lips, and my tongue does not say what is false.
5 Let it be far from me! I will certainly not say that you are right! I will come to death before I give up my righteousness.
6 I will keep it safe, and will not let it go: my heart has nothing to say against any part of my life.
7 Let my hater be like the evil man, and let him who comes against me be as the sinner.
8 For what is the hope of the sinner when he is cut off, when God takes back his soul?
9 Will his cry come to the ears of God when he is in trouble?
10 Will he take delight in the Ruler of all, and make his prayer to God at all times?
11 I will give you teaching about the hand of God; I will not keep secret from you what is in the mind of the Ruler of all.
12 Truly, you have all seen it yourselves; why then have you become completely foolish?
13 This is the punishment of the evil-doer from God, and the heritage given to the cruel by the Ruler of all.
14 If his children are increased, it is for the sword; and his offspring have not enough bread.
15 When those of his house who are still living come to their end by disease, they are not put into the earth, and their widows are not weeping for them.
16 Though he may get silver together like dust, and make ready great stores of clothing;
17 He may get them ready, but the upright will put them on, and he who is free from sin will take the silver for a heritage.
18 His house has no more strength than a spider's thread, or a watchman's tent.
19 He goes to rest full of wealth, but does so for the last time: on opening his eyes, he sees it there no longer.
20 Fears overtake him like rushing waters; in the night the storm-wind takes him away.
21 The east wind takes him up and he is gone; he is forced violently out of his place.
22 God sends his arrows against him without mercy; he goes in flight before his hand.
23 Men make signs of joy because of him, driving him from his place with sounds of hissing.
1 Gióp tiếp nói lẽ luận cao mình, mà rằng:
2 Đức Chúa Trời đã đoạt lấy lý tôi, Đấng Toàn năng khiến linh hồn tôi bị cay đắng, Tôi chỉ sanh mạng của Ngài mà thề rằng:
3 Hễ hơi thở tôi còn ở mình tôi, Và sanh khí của Đức Chúa Trời còn trong lỗ mũi tôi,
4 Quả hẳn môi tôi sẽ chẳng nói sự gian ác, Lưỡi tôi cũng không giảng ra điều giả dối.
5 Khi tôi đoán xét, không thể nào cho các bạn là phải! Cho đến kỳ chết, tôi chẳng hề thôi quả quyết rằng tôi trọn vẹn.
6 Tôi giữ chặt sự công bình mình, không rời bỏ nó; Trọn đời tôi, lòng tôi sẽ chẳng cáo trách tôi.
7 Ước gì cừu địch tôi bị xử như kẻ ác, Và kẻ dấy lên nghịch cùng tôi bị cầm như kẻ trái lẽ công bình.
8 Dầu kẻ ác được tài sản, Đức Chúa Trời cất lấy linh hồn nó đi; Vậy, sự trông cậy kẻ ác là gì?
9 Khi sự hoạn nạn xảy đến cùng hắn, Đức Chúa Trời há sẽ nghe tiếng của hắn sao?
10 Có phải hắn sẽ tìm được sự vui sướng mình nơi Đấng Toàn năng, Và thường thường cầu khẩn Đức Chúa trời sao?
11 Tôi sẽ chỉ dạy cho các bạn việc tay Đức Chúa Trời làm, Không giấu các bạn ý của Đấng Toàn năng.
12 Nầy, chánh các bạn đã thấy điều đó, Vậy, nhơn sao còn có những tư tưởng hư không kia?
13 Này là phần mà Đức Chúa Trời định cho kẻ ác, Và cơ nghiệp của kẻ cường bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn năng:
14 Nếu con cái hắn thêm nhiều, ấy để cho gươm giết; Còn dòng dõi hắn ắt không ăn cho no nê được.
15 Kẻ còn sống sót lại của hắn bị sự chết vùi dập, Và người góa bụa hắn sẽ không than khóc.
16 Dẫu hắn có thâu góp bạc tiền như cát bụi, Sắm sửa quần áo nhiều như bùn;
17 Thật hắn sắm sửa, song rồi ra người công bình sẽ mặc lấy, Còn bạc, kẻ vô tội sẽ chia nhau.
18 Người cất nhà mình như ổ sâu trùng, Như chòi mà người giữ vườn nho thường cất.
19 Hắn nằm xuống giàu có, song sẽ chẳng được liệm; Nó mở con mắt ra, bèn chẳng còn nữa.
20 Sự kinh khiếp thình lình áp vào hắn như thể nước lụt; Bão tố đoạt lấy hắn trong lúc ban đêm.
21 Gió đông đem hắn đi, bèn biệt mất; Một luồng dông lớn rứt hắn đi khỏi chổ hắn.
22 Đức Chúa Trời giáng tai vạ trên mình hắn, chẳng thương xót lấy; Hắn rất muốn chạy trốn khỏi tay Ngài.
23 Người ta sẽ vỗ tay mừng về việc hắn; Và hút gió đuổi hắn khỏi chỗ ở của hắn.